Orchid by Nguyên Khai
Là sông thương buổi con đò nát
Cuốn hết vần thơ xuống biển đời
Sông đi, ừ nhỉ, trời ta khát
Một lũng trầm đau rửa sông trôi
Hay sông buồn núi còn thơ dại
Lấp lóa hoàng hôn lấp lóa mình
Sao không ra biển mà đày ải
Những nấm mồ tàn hoa yêu tinh?
Ta từ sông cũ tìm xuôi ngược
Những bến trần gian cứ vô hồn
Sông ơi có lúc nào bắt được
Ngực ngãi trầm thơm một nụ hôn?
Gửi ý kiến của bạn