Nơi ấy mặt trời mọc ở trong tim
Đêm chiếu sáng bằng nhiều vì sao rất đẹp
Gió đa tình ôm ngang vòng nguyệt hạ
Bầu trời bình yên lên những lối chân đi.
Bởi nơi ấy có em, nên ta gọi ngày là phép lạ
Gọi đêm sâu là huyền thoại của cuộc đời
Gọi cây cỏ như những người bằng hữu
Gọi tên nàng câu thánh nguyện rơi rơi
Nơi ấy có em đời chợt lưu dấu vết
Bao tang thương nghe lành lặn đi nhiều
Viên sỏi bỗng quên đi thân phận nhỏ
Thở cùng người trong hơi thở thương yêu
Bởi vì nơi ấy có em, ta biến thành Toàn Chân đạo sĩ
Nửa tin yêu, nửa dâng tặng riêng nàng
Say khất khửa như tín đồ cuồng dại
Đợi chờ người điểm hóa những miên man
Nơi ấy có em nên ta gọi trời là đất
Bởi xa xôi cũng phải hiện thân về
Sương ngọt lịm tàn đêm mùi Cam Lộ
Hồn hoa cười thâu kín những đam mê
Nếu nơi ấy không còn em hiện hữu
Một trăm năm mấy khoảnh khắc cuộc đời
Cho cơn mộng đến đi đôi ba bận
Hay nỗi buồn chia nhỏ mấy lần vơi... ?
Thiên Giang
Tháng 4/2013