chào buổi sáng!"
chào tất cả những người Mỹ anh em tôi gặp
trên đường đi sớm nay
bình minh của một ngày
hay hy vọng tương lai
luôn luôn được bắt đầu thật dễ dàng
“chào buổi sáng, chào buổi sáng!”
với nụ cười trên môi
với tất cả thản nhiên thường lệ
và gọi mời như những bông hoa rực rỡ nở khắp nơi
trên các lề đường của một nước Mỹ giầu có
nhưng lạnh lùng với những thói quen.
"chào buổi sáng! chào buổi sáng!"
hỡi tất cả mọi anh em
tôi đang tập tành, tôi đang cố gắng
tự bôi xóa mình
cố làm quen
xứ sở xa lạ
nhưng đã chịu dung chấp tôi
một tên đào ngũ
một tên phản bội quê hương
"chào buổi sáng! chào buổi sáng!"
ôi những người anh em tôi gặp trên đường
các bạn đã thấy nụ cười trên môi tôi
nhưng các bạn đâu thể biết rằng
thật ra, tôi chẳng thể nói gì nhiều hơn những lời chào hỏi đó
cũng như thật tình trong lòng
tôi chỉ muốn nói
đừng nhìn tôi
đừng nhìn tôi
bởi vì tia nhìn của các bạn
chỉ khiến tôi thêm thấy rõ
màu da tôi quá vàng
tròng mắt tôi quá đen
và những vết thương thầm kín
trong tâm hồn tôi
lại thêm một lần vỡ mủ.
“chào buổi sáng, chào buổi sáng!”
hỡi những người anh em tôi đã gặp
tôi thấy nụ cười trên môi anh em
gượng gạo
bên những cánh hoa hướng dương vàng rực
thật tình tôi chỉ muốn bật khóc
và muốn đổi lại lời chào buổi sáng
bằng tiếng nói cuối cùng
"adieu" nhưng bằng tiếng nói của dân tộc tôi
đó là
“vĩnh biệt!”
phải rồi
bởi từ lâu
tôi đã phải vĩnh biệt
những bình minh
trên quê hương tôi thân thiết.
(Sept. 1975)