(Bài nói chuyện về thơ Du Tử Lê ở Houston, tháng 10 - 1998)
Về thơ Du Tử Lê tôi đã ngâm hoài những câu thơ mới được đọc vào dịp Xuân Mậu Dần gần đây. Tỉ như:
“Chiều móc hoàng hôn trên những cành cây xa
“tôi treo nỗi nhớ nhà trên vách”
(Văn, Xuân Mậu Dần, tr. 24 – 25)
Cũng có khi tôi đọc một câu thơ của Du Tử Lê rồi ngẫu hứng sáng tác câu kế tiếp:
“Tôi ngắm bóng mình trong vụng nước quê xưa” (DTL)
“Mà như đắm mình trong chiều mưa quá khứ” (DQS)
Du Tử Lê luôn luôn sử dụng nhuần nhuyễn cái biết hạ trí về các hiện tượng vô thường – hình, danh, sắc, tướng – để làm phương tiện đưa chúng ta đến cái biết thượng trí của thực tại thường hằng Chân - Thiện – Mỹ.
Đúng như tinh thần câu chuyện sau đây:
“Một ẩn sĩ sống trên núi cao. Ngày kia có một vị tăng tới xin tiên sinh chỉ giáo cho biết thế nào là Đạo?
“Vị ẩn sĩ đáp:
“- Núi này mới đẹp làm sao?
“Nhà sư kính cẩn:
“- Thưa tiên sinh tôi không tới hỏi người về NÚI, mà chỉ xin được lãnh giáo về ĐẠO!”
“Vị ẩn sĩ cười hiền và đáp:
“- Khi thày chưa vượt được núi thì làm sao thày đạt được đạo?”
Tinh thần nhân bản dung thông đời với đạo trong thơ Du Tử Lê tương tự như vậy.
Xin quý vị hãy đích thân thưởng thức thơ Du Tử Lê để từ đó chúng ta cùng vươn tới cảm thông với ánh sáng, với hương thơm muôn đời của Chân-Thiện-Mỹ vượt Thời Gian, vượt Không Gian!
Doãn Quốc Sỹ.
Gửi ý kiến của bạn