Raphaella nấn ná một vài phút sau bữa cơm kết thúc, một thời gian mà cô hy vọng đủ lâu để cô không mang tiếng là kẻ”ăn xong là về”. Cơ hội đã đến với cô khi Dora, con của chị Sarah, cháu của Antonio bắt đầu quấy và Sarah giải thích là con bé cần được cho ăn. Raphaella xin phép ra về, vì tối nay cô phải lái xe đưa khách đi Paracuellos de Jarama, cám ơn Sarah và Randal vì bữa cơm ngon miệng. Cô cầm tay chị Sarah, giọng thật nhẹ:
-Em rất muốn được anh chị cho phép thỉnh thoảng đến ăn cơm với gia đình anh chị.
Sarah mỉm cười:
-Mong Raphaella thường xuyên đến dùng cơm tối, tụi nầy rất sẳn sàng đón tiếp.
Antonio cũng đứng lên theo cô;
-Để anh đưa em ra xe.
Raphaella hơi lúng túng
-Liệu điều đó có nên không.. Em nghĩ là anh nên tiếp tục ngồi lại chơi với anh chị.
Nhưng Antonio đã mở cửa và ra hiệu cho cô đi trước anh. Cô bước ra ngoài, xốc lại cái áo khoác da màu đen khi một cơn gió lạnh của đêm xộc vào người. Antonio đóng cánh cửa sau lưng họ và sánh bước cùng cô. Anh không mặc áo khoác, chỉ có chiếc áo chemise dài tay mặc ngoài chiếc áo thun màu xám nhạt, cùng với quần jean, nhưng có vẻ anh không để ý gì tới cái lạnh.
-Bữa ăn vui vẻ đúng không?
Raphaella gật đầu:
-Rất vui.
Antonio nói như muốn phân bua:
-Chị của anh thuộc típ nói hơi nhiều.
Raphaella lắc đầu:
-Em thích chị ấy.
-Nhiều người cũng nói với anh về chị ấy như vậy. Chị ấy rất giống mẹ anh.
Raphaella nhìn Antonio với cái nhìn ngọt ngào lưu luyến:
-Em phải đi kẻo không kịp đưa khách đi Paracuellos de Jarama tối nay. Tạm biệt Antonio.
Antonioni cầm lấy tay Raphaella bịn rịn:
-Anh thật sự không muốn em đi.
Raphaella nhìn Antonio với đôi mắt có đuôi:
-Ù, em hứa khi chúng mình cưới nhau rồi, em sẽ không làm nghề tài xế nữa, em sẽ cùng một người bạn mở một gian hàng bán áo quần nhỏ, hy vọng đủ sống.
Antonio tay vẫn nắm chặt lấy tay Raphaella, đôi mắt nhìn về nơi xa xôi:
-Tuần tới mình cưới nhau, anh cảm nhận được tình yêu của em , nhưng không hiểu một cái gì đó làm anh sợ hãi. Anh không muốn để em ra đi .
Raphaella nhìn Antonio mỉm cười:
-Anh ghen à?
-Không, anh không ghen, vì anh hiểu trái tim em luôn thuộc về anh, nhưng anh sợ một điều bất trắc nào đó có thể xảy ra cho em. Anh thú nhận là anh không biết anh sợ hãi điều gì. Nhưng anh vẫn cứ sợ, một điều gì đó làm anh hoảng loạn, anh không thể bình tỉnh nếu để em ra đi.
-Sau chuyến đi nầy, mình cưới nhau, anh đừng lo lắng viễn vông. Thôi em phải đi kẻo muộn mất rồi.
Antonio nhìn Raphaella như không muốn rời ra.
-Anh chỉ sợ con đường đi đến Paracuellos de Jarama!
Raphaella mỉm cười:
-Anh bắt đầu sợ từ hồi vậy? Con đường đó em đã đi qua không biết bao nhiêu lần, em có thể biết tường tận từng ngọn cây, từng góc núi …Tất cả đã quá quen thuộc với em. Anh hiểu điều đó mà…
Nói xong , nàng đặt tay lên ngực anh, ôm chặt lấy Antonio. Anh cúi xuống, cô cảm nhận được sức mạnh cơ bắp dưới làn áo anh. Tự nhiên, ngay trong phút giây đó, Raphaella muốn sống, muốn hiến dâng, và muốn tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc của tình cảm yêu thương. Cô biết trước đây cô đã quá thận trọng, nhạy cảm, và cân nhắc cả đời mình. Cho đến bây giờ nghĩ lại cô biết cô đã không nắm được một điều gì rõ ràng? Cô nhướng người trao nụ hôn lên môi Antonio, rồi đẩy Antonio ra, cô bước nhanh tới chỗ đậu xe, ngồi vào bánh lái.
Antonio nhìn theo bóng dáng người yêu cho đến khi chiếc xe của cô khuất dần đầu ngỏ. Anh muốn chạy theo giữ Raphaella lại, nhưng một sức mạnh vô hình nào đó kéo ghì anh lại, chân anh như không nhấc khỏi mặt đất. Tự nhiên nước mắt anh như muốn trào ra, bất lực để cho Raphaella đi khỏi.
Anh vật vả quỵ gối xuống đất tuyệt vọng nhìn bầu trời đêm đang tối dần .
oOo
Raphaella đi vòng ra phía sau bến xe rồi lái thẳng vào vị trí đón khách của mình. Một vài người khách có lẽ họ là những người cùng một gia đình đã ngồi chờ sẳn. Khi chiếc xe của Raphaella vừa ngừng lại, thì đám hành khách đó vội vã bước lên tìm chỗ ngồi.
Raphaella tắt máy, quay lại nhìn đám hành khách mới lên mỉm cười:
-Chúng ta có khoảng hai mươi phút nữa trước khi khởi hành.
Rocco, người phụ xe của Raphaella cũng có mặt từ bao giờ. Sau khi sắp xếp cho một số hành khách vừa đến, cậu quay ra, bước về phía đầu xe đến bên cạnh chỗ Raphaella đang ngồi. Cậu nhìn cô cười:
-Chị Raphaella, em có công việc phải phụ giúp mẹ em ở nhà, nên sau khi sắp xếp và giải quyết cho hành khách mọi chuyện xong, em xin phép ở nhà, được không chị?
Raphaella nhìn Rocco mỉm cười gật đầu:
-Nếu em cần ở nhà phụ giúp mẹ thì em ở nhà, chị sẽ lo được.
Rocco xoa hai tay vào nhau:
-Cám ơn chị Raphaella nhiều.
Raphaella lắc đầu:
-Có gì mà cám ơn chứ, chị em mình giúp nhau là chuyện bình thường, hơn nữa em có công chuyện phải phụ giúp mẹ em, đáng lẽ chị cũng giúp em mới phải.
-Chị Raphaella lúc nào cũng đối đãi với em thật tốt. Rocco chợt nhìn ra-Lại có hành khách tiếp tục đến nữa rồi đó, để em giúp họ một tay cho chị kịp khởi hành.
-Ừ, em làm nhanh đi!
Cô vừa nói xong thì một toán hành khách khác từ hai chiếc xe ngựa thồ chở đến và dừng lại trước đầu xe của Raphaella, và họ, gồm cả đàn ông, đàn bà lục tục di chuyển từ xe thồ lên xe khách của Raphaella. Rocco nhanh nhẹn leo lên trần xe, kéo những đồ đạc của hành khách lên trần và sắp xếp vào từng vị trí ngay ngắn. Rocco đứng thẳng trên trần xe nhìn lại, hắn đưa tay gạt những giọt mồ hôi trên trán trước khi nhảy xuống đất. Rocco đưa tay nhìn đồng hồ, bước tới phía trước cạnh tay lái nói với Raphaella:
-Chị Raphaella, mình có thể khởi hành được rồi!
Raphaella nhìn Rocco gật đầu;
-Hẹn gặp lại em. Chị đi đây.
-Cám ơn chị, em về đây.
Nói xong, Raphaella cho xe nổ máy, nhưng trước khi xe khởi hành, cẩn thận, Raphaella quay lại nói với hành khách.
-Quý khách có cần kiểm tra lại hành lý không?
Có tiếng nói:
-Cô có thể khởi hành được rồi.
Raphaella đưa tay đặt lên bánh lái
Rocco đứng ở phía sau , đập vào thành xe ba cái ra hiệu cho Raphaella khởi hành.
Raphaella nói to để cho Rocco nghe:
-Ok Rocco. Chị đi đây!
oOo
Raphaella đi thẳng con đường chính của thị trấn, đến ngã ba, rẽ phải hướng về con đường đi đến Paracuellos de Jarama, con đường đang chìm dần vào bóng đêm, giờ nầy đường phố đã bớt đi sự nhộn nhịp, thỉnh thoảng một vài chiếc xe hơi và xe ngựa chở khách chạy ngược chiều hoặc những người đi bộ qua lại.
Raphaella nhìn con đường trước mặt, cô nhớ lại khuôn mặt và gịọng nói của Antonio lúc chia tay với cô sau bữa cơm tối ở nhà chị Sarah, Raphaella bỗng thấy thương yêu Antonio vô cùng, nhưng đồng thời cô thắc mắc không hiểu được thái độ gần như bất thường của Antonio, tại sao Antonio lại gần như muốn cản trở không muốn cô đi chuyến xe khách tối nay. Điều gì đã gây cho anh phản ứng như vậy? Thật vô lý, con đường nầy cô vẫn thường đi lại nhiều lần , hay đúng hơn là rất thường xuyên, nhưng có bao giờ xảy ra chuyện gì đâu. Cô không hiểu nhưng cô thấy rõ một điều là Antonio rất yêu thương cô, coi cô là một cái gì không thể đánh đổi được, cô chính là sinh mệnh của anh. Ngược lại, trái tim cô hoàn toàn thuộc về anh. Cô tưởng tượng đến căn nhà của hai người mà Antonio và cô từng mơ ước, từng vẽ ra., trong đó, Antonio đang chải tóc cho cô bên giếng nước và có tiếng trẻ con đùa nô đâu đó ngoài hiên vẵng lại
Raphaella nghĩ đến đó, tự nhiên mỉm cười, bất chợt câu chuyện giữa hai người khách ngồi kế sau lưng lọt vào tai cô nghe rõ nồm nộp.
Ông già ngồi bên cạnh, trả lời ông già kia cáu gắt và hơi lớn tiếng:
-Không? Tôi đã nói là tôi không uống.
Ông già ngồi cách nàng ngạc nhiên hỏi:
-Tại sao? Bình thường ông vẫn uống rượu mà.
Ông già ngồi gần Raphaella lắc đầu:
-Nhưng từ nay tôi sẽ không uống nữa.
-Tại sao vậy?
Ông già ngồi gần sau lưng nàng nói:
-Không biết liệu ông có chơi khăm tôi không nữa?
Có phần tức giận , ông già kia hỏi lại:
-Tại sao ông nói vậy? Tôi chỉ muốn mời ông uống một chút thôi mà.
Vẫn còn giọng phẫn nộ, ông già nói:
-Coi chừng lòng tốt có thể được che đậy bởi sự dối trá. Tôi đã bị một vố đau, nên không dám tin ai, kể cả ông.
Ông già kia có vẻ giận:
-Tôi dối trá ông để làm gì?
Ông già ngồi gần Raphaella lắc đầu:
-Anh có biết tôi đã bị một vố rất đau như thế nào vì tật uống rượu của tôi không?Tôi kể cho ông nghe đây: Một thằng cha ăn mặc bảnh bao đã không kịp ngừng xe lại ở chỗ đèn giao thông khi đèn đỏ. Hắn đâm vào xe của tôi đậu gần đó.
Ông già kia lên tiếng hỏi:
-Ông có bị sao không?
Ông già ngồi gần nàng nói tiếp:
-Thằng cha đó nhảy ra khỏi xe, tiến đến trước mặt tôi. Chắc ông cũng biết, tôi rất kinh hoàng khi bị xe của thằng cha đụng phải, tôi giận dữ nói với hắn: “Anh làm gì thế? Suýt chút nữa anh giết tôi rồi còn gì!
Thằng cha đó bình tỉnh nói với tôi: Vâng, tôi xin lỗi. Rồi hắn ta lấy trong xe ra một chai rượu Whisky và nói: “Hãy uống một chút rồi ông sẽ thấy khá hơn”, Thằng cha trao chai rượu cho tôi, tôi nễ mất lòng vì thấy hắn là một người có cử chỉ tử tế, nên đưa chai lên miệng uống một ngụm. rồi trả lại hắn. Nhưng tôi vẫn còn tức giận khi nhớ chiếc xe bị hắn đâm phải, tôi hét lên:Tí nữa thì anh giết tôi rồi đấy!
Thằng cha lại trao chai rượu cho tôi và nói: Ông hãy uống một chút nữa cho bình tỉnh lại đi. Tôi cầm lấy chai rượu và cứ thế uống hết ngụm nầy đến ngụm khác. Rồi tôi mỉm cười nói với hắn ta: Cám ơn. Bây giờ tôi thấy khá hơn rồi. Nhưng tại sao ông lại không uống, mà để tôi uống một mình nhỉ?
Hắn nhìn thẳng vào tôi và trả lời: Bây giờ thì tôi chẳng muốn uống một chút Whisky nào hết. Tôi sẽ ngồi ở đây đợi Cảnh sát đến lập biên bản.
Nghe hắn nói như vậy, tôi đứng dậy, định cho hắn một cú đấm vào mặt vì hành động lưu manh của hắn. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh, nắm lấy tay tôi và nói; -Ông có muốn trong biên bản ghi thêm tội uống rượu say, gây tai nạn mà còn hành hung người khác nữa không? Nếu ông muốn thì cứ đấm vào mặt tôi.
Nghe đến đó, Raphaella bất giác muốn bật cười to nhưng nàng đã cố kiềm chế tập trung vào tay lái, chiếc xe đang chạy trên một con đường mòn hẹp giữa cánh rừng, hai bên là những hàng cây to chằng chịt. Tiếp đến, bắt đầu đi vào con đường rãi đá dăm, xuyên qua khu rừng chạy dọc theo một con suối chảy siết.
Sau 4,5 tiếng đồng hồ, vượt hơn hai trăm cây số, chiếc xe của Raphaella ngừng lại trạm của thị trấn nhỏ ở phía Bắc. Đó là một ngã tư, có nhiều tuyến xe ngang qua. Raphaella nhìn chiếc đồng hồ trên tay, kim chỉ đúng 2:45h. Ngay lúc đó, dù đã khuya, quá nửa đêm, nhưng không chỉ có xe của Raphaella mới ngừng lại đó, mà một vài chiếc khác, không cùng tuyến cũng dừng lại đây đón khách hay cho khách đổi tuyến.
Raphaella tắt máy, quay lại nói với hành khách của mình:
-Chúng ta ngừng ở đây khoảng 30 phút, xin yêu cầu quý khách đừng đi đâu xa, lỡ trễ xe chúng tôi không thể chờ lâu.
Đám hành khách nghe cô nói xong, đứng dậy, rời khỏi ghế bước vào mấy quán gần đó, những quán nầy vốn mở suốt đêm để đón khách tìm thức ăn thức uống lấy lại sức tiếp tục cuộc hành trình.
Sau khi khách xuống hết, cô cũng lặng lẽ bước theo vào quán, tìm một chỗ khuất ngồi xuống. Cô nói với cô gái chạy bàn:
-Cho tôi một ly café sữa đá.
Đợi một lát, cô gái mang ly café sữa đặt trên bàn trước mặt Raphaella.
-Xin mời chị!
Raphaella nhìn cô gái mỉm cười thân thiện:
-Cám ơn!
Ở bàn bên kia, ánh mắt của ba gã đàn ông đang nhìn Raphaella hau háu, Raphaella không có vẻ đẹp rực rở, nhưng ẩn chứa một sức sống mãnh liệt, kín đáo với dáng vẻ thon cao cuốn hút. Hình như cô không nhìn thấy những đôi mắt ham muốn đó đang hướng về phía cô, cô thãn nhiên tiếp tục uống ly café của mình. Cô lan man nhớ đến đôi mắt của Antonio đang nhìn cô mỉm cười, nhớ lại vẻ quyến rũ của anh dưới làn mi khép hờ, cô thầm nghĩ mình đã chọn đúng người bạn đời để yêu thương.
Raphaella bất chợt cảm thấy lạnh, cô kéo cái áo khoác lại cho kín cổ. Cô lại nhớ Antonio, cái áo khoác nầy Antonio đã mua cho cô hôm hai người đi shopping ở Madrid. Raphaella còn nhớ hôm đó, sau khi cả hai đến Madrid khoảng một tiếng đồng hồ, một quả bom cài trong xe hơi đã phát nổ bên ngoài sân vận động Peineta ở thủ đô Madrid . Raphaella nghe dân chúng kháo với nhau lời đe dọa của ETA, tổ chức ly khai bị cáo buộc đã giết gần 1.000 người trong chiến dịch đòi độc lập cho xứ Basque bắt đầu từ năm 1968. Sân vận động Peineta đang được sử dụng cho chiến dịch chạy đua giành quyền đăng cai Olympic 2012 của thành phố Madrid. Vì thế, người ta lo ngại ETA đang triển khai chiến dịch phá hoại kế hoạch đăng cai Olympic của Tây Ban Nha. Hồi tháng hai, nhà thi đấu thể thao Ifema tại Madrid cũng từng bị đánh bom khiến 43 người bị thương.
Uống xong ly café, Raphaella đưa tay nhìn đồng hồ, cô đặt tiến xuống bàn, ra khỏi quán, bước thẳng vào xe của mình, ngồi vào tay lái, cho xe nổ máy.
Khách của Raphaella tiếp tục lên xe trở về chỗ ngồi.
Bỗng có tiếng la lên:
-Chỗ nầy tôi đã ngồi từ đầu, sao các ông ngang nhiên chiếm chỗ của tôi?
Raphaella bỗng có cảm giác sợ hãi, linh tính như báo trước một điều gì không may sắp xảy ra, nhưng cô xua đuổi ý nghĩ vừa chợt đến, rời khỏi tay lái bước đến chỗ hành khách vừa lên tiếng phàn nàn, Raphaella chợt giật mình khi thấy ba người đàn ông dáng vẻ bậm trợn ngang nhiên choáng cả băng ghế.
Raphaella nhỏ nhẹ nói với ba người đàn ông:
-Xin các ông ngồi vào chỗ trống còn lại, để tôi có thể tiếp tục khởi hành.
Một trong ba người đàn ông đã tỏ ra nóng nãy muốn phản ứng, nhưng hai người còn lại đã cầm tay hắn, ấn hắn vào chiếc ghế ghế trống:
-Nào, Ricardo, hãy bình tỉnh lại đi!
Raphaella nhìn hai người khách, tỏ dấu biết ơn:
-Cám ơn các ông.
Một trong hai người khách nhìn thẳng vào mắt Raphaella cười nham nhở:
-Không có gì đâu người đẹp!
Mặt Raphaella nghiêm hẳn lại, không nói. Cô quay người, ngồi vào tay lái. Một nỗi lo sợ vẩn vơ đang xâm chiếm lấy cô, nhưng cô tự trấn tỉnh, bằng cách quay lại vị trí của mình và lên tiếng hỏi:
-Xin hỏi , còn ai chưa vào chỗ ngồi?
Có tiếng trả lời:
-Đủ rồi.
Raphaella nhìn lên bầu trời đêm đầy sao. Cô nhấn ga tiếp tục cuộc hành trình.
oOo
Chiếc xe do Raphaella lái, đã trải qua một chặng đường dài, hành khách đã có phần thấm mệt ngủ gà , ngủ gật.
Raphaella cố giương mắt xem thử chặng đường nầy là đâu, nhưng có lẽ lúc đó đám mây đen che kín, nên chỉ thấy một màn đen chập chờn , ánh đèn pha phía trước vẫn không giúp cô phân biệt nơi đây là đâu. Bỗng cô giật mình , vì bên cạnh cô ba người đàn ông cùng xuất hiện một lúc không biết từ lúc nào.
Raphaella quay lại sẳng giọng.
-Các ông làm gì vậy, hãy quay lại chỗ ngồi của các ông đi.
Một người trong bọn hắn đưa tay bẹo vào má Raphaella.
-Bọn ta chỉ muốn cận kề với người đẹp thôi, hiểu chưa? Hãy chìu bọn ta đi, nếu kháng cự sẽ bị giết chết. Ngừng xe lại ngay lập tức!
Raphaella la lớn:
-Sao các người dám ngang nhiên coi thường luật pháp? Tôi sẽ tố cáo các người, và luật pháp sẽ trừng trị các ngươi.
Gã đàn ông, có lẽ là tên đại ca lắc đầu:
-Ở đây chỉ có bọn tao ,chứ không có luật pháp.
Chiếc xe đột ngột ngừng lại khi một tên trong bọn đưa chân ấn vào phanh. Đám hành khách đang ngủ gà ngủ gật bị giật lại, đánh thốc vào người, hốt hoảng choàng thức dậy:
-Chuyện gì vậy? Chuyện gì vậy?
Tên Ricardo kéo khẩu súng chĩa lên trời bắn ba phát, nạt lớn:
-Im ngay và ngồi nguyên tại chỗ, nếu không tao sẽ cho bọn bây về chầu Chúa.
Đám đông hoảng hốt im phắt .
Một tên trong bọn, đó là Pablo mở cửa nhảy ra, đi vòng lại mở cửa buồng lái của Raphaella rồi cùng một tên đại ca, hai đứa nhìn nhau ra hiệu, cặp hai nách Raphaella kéo ra khỏi ghế.
Trong khi nàng bị kéo đi, ông già ngồi sau lưng nàng vùng chạy theo nàng và la lên:
-Sao các người dám bức hiếp cô gái nầy trước mắt mọi người? Hãy buông cô ta r a, nếu không ta sẽ tố cáo.
Tên cầm súng đưa một tay nắm lấy cổ áo ông già.
-Ông già muốn gặp Đức Chúa Trời tố cáo bọn tao phải không?
Ông già vẫn cường ngạnh xông tới, đưa tay che chắn không cho hai tên cô đồ uy hiếp Raphaella. Tên Ricardo giận dữ đưa chân đạp thẳng vào người ông già, làm ông ngã xuống đất nằm sòng soại không gượng dậy nổi. Rồi hắn giương súng bắn một tràng đạn uy hiếp đám đông.
-Các người phải ở nguyên trên xe không được di chuyển. Kẻ nào bất tuân ta sẽ không tha thứ.
Nói xong, hắn tiếp tục cầm súng đứng nguyên một chỗ và đưa mắt nhìn mọi người.
Raphaella vẫn tiếp tục vùng vẫy, cào cấu vào tên đại ca và tên Pablo đang lôi xệch cô đi. Hai tên côn đồ không ngừng tát tới tấp vào mặt Raphaella không chút thương tiếc, máu rỉ ra trên khóe miệng nàng, hai đứa vẫn không buông tha, kéo đi. Raphaella uất ức trước sự thô bạo của bọn côn đồ. Cô thầm nghĩ, ước gì có mặt Antonio hy vọng anh sẽ có cách để cứu cô, nhưng cô hiểu ý nghĩ đó là viễn vông vì anh hiện đang ở rất xa cô, không thể có mặt ở đây được. Cuối cùng, cô bám víu vào ý nghĩ mong muốn trong đám hành khách có ai đó tiếp tục đứng ra bênh vực giải thoát cho cô. Nhưng đám đông vẫn im lặng, sợ hãi trước họng súng, bỏ mặc cho bọn chúng lôi Raphaella đi.
Tên đại ca thấy Raphaella ương ngạnh vẫn tiếp tục vùng vẫy, cào cấu, liền rút sợi đây trong túi quần ra cột hai tay Raphaella bó chặt vào người cô với sự giúp sức của tên Pablo và kéo cô đi khuất sau bụi cây.
Ông già lúc nảy thì gục xuống không gượng dậy nổi. Và từ trong bụi cây, bất ngờ có tiếng thét lên ghê rợn, tiếp theo là tiếng rên rỉ đớu đau từng hồi của Raphaella dội lại.
Một lát, tên đại ca bước ra khỏi bụi cây, mỉm cười, xốc lại quần với vẻ mặt thỏa mản, đưa mắt quan sát chung quanh trước khi leo lên xe . Hắn nhìn tên đồng bọn ra hiệu, rồi đưa tay ra đón lấy cây súng:
-Mầy xuống tiếp tục đi, để tao thay mày canh cho.
Lại có tiếng thét , tiếng rên rỉ của Raphaella tiếp tục vang lên, dội thẳng vào tai đám hành khách. Nhưng đám hành khách vẫn im lặng, không một thái độ.
Tên đại ca cầm súng thay cho tên vừa đi, vẫn đứng nguyên vị trí, nhưng miệng nở nụ cười bí ẩn thô bạo.
Lần thứ ba, cô gái lại thét lên, tiếng rên rỉ đau đớn dội lại có vẻ yếu đuối như sắp cạn kiệt. Đám đông hành khách vẫn im lặng chịu đựng.
Một lát, hai tên còn lại bước ra khỏi bụi cây, đưa tay xốc quần, vẻ mặt trơ tráo thỏa mãn.
Tên đại ca đang cầm súng hất hàm nhìn hai tên đồng bọn từ dưới bụi cây bước lên xe.
-Hai đứa bây có đứa nào biết lái xe không?
Hai đứa tiu nghĩu lắc đầu.
-Loại xe nầy em chưa quen.
Tên đại ca có vẻ hụt hẫng:
-Không có người lái xe thì làm sao rời khỏi đây được? Không lẽ cất công đi bộ trở về?
Tên Pablo vừa bước lên nhìn tên đại ca:
-Đại ca hỏi thử trong đám hành khách có ai biết lái xe?
Tên đại ca quay về phía đám đông:
-Có ai biết lái xe không?
Đám đông lấm lét nhìn nhau không ai lên tiếng.
Tên đại ca tỏ vẻ thất vọng chưa biết giải quyết ra sao, một lát hắn quay lại hai tên đồng bọn:
-Hai đứa bây xuống thuyết phục cô gái ấy lái xe đưa đám hành khách về bến.
Hai tên đồng bọn bối rối nhìn tên cầm đầu:
-Không biết cô ta có chịu không..Em chỉ sợ!
Tên đại ca giận dữ:
-Hai đứa bây ngu quá! Đó là chuyện của bọn bây, tao không cần biết. Miễn sao đưa tao về tới là được.
-Tụi em sợ…
-Sợ cái gì, làm nhanh lên.
-Dạ..Dạ
Nói chưa dứt câu, hai tên vội vã nhảy xuống xe, đi thẳng đến bụi cây.
Khi hai tên côn đồ quay trở lại, cả hai cùng cúi xuống mở trói và nâng Raphaella dậy và đưa chiếc áo choàng cho Raphaella. Cô kéo quần lên và mặc vội chiếc áo vào người, quắt mắt:
-Bọn bây còn muốn gì nữa đây?
Tên Pablo nhỏ nhẹ:
-Cô có thề lái xe đưa bọn ta về bến!
Raphaella ngước lên , bướng bỉnh:
-Tại sao ta lại phải đưa bọn bây về bến?
Ricardo buột miệng:
-Bọn ta không ai biết lái loại xe đó..
-Không biết lái là chuyện của bọn bây, không can dự gì đến tao.
Tên Pablo cúi xuống, sát người Raphaella, giọng nhỏ nhẹ:
-Nhưng mầy đừng quên đám hành khách của mầy vẫn còn trên xe, mầy phải có trách nhiệm đưa họ về tới nơi an toàn. Họ không có lỗi gì với mầy hết.
Raphaella gằn lên từng tiếng một:
-Sao họ không có lỗi? Họ đã làm ngơ để bọn bây hãm hiếp tao mà không có lỗi ư? Im lặng là đồng lõa.
Tên Ricardo quay lại sừng sộ:
-Bây giờ mầy muốn gì? Mầy muốn tao phải quỳ xuống năn nỉ mầy hả. Đừng hòng…
Tên Pablo nhìn thấy thái độ của Ricardo, sợ hỏng chuyện, hắn đưa tay ngăn đồng bọn.
-Ricardo, mầy quên đại ca đã bảo mầy làm gì à?
Nhìn hai tên côn đồ, Raphaella chợt sôi lên với ý định trả thù. Chính ý định trả thù đã trở thành là động lực, là sức mạnh vô hình trổi dậy trong cái thân xác rệu rả bại hoại của cô. Cô thầm nghĩ mình không muốn lái xe cho bọn chúng cũng không được, sao mình không nhân cơ hội nầy giết chết bọn chúng, trả thù những kẻ đã hủy hoại đời cô. Cô sẽ liều chết với bọn chúng, bản thân cô cũng chẳng còn muốn sống để làm chi, thân xác cô đã bị chúng làm hoen ố, ô nhục. Mặt mủi nào cô gặp lại Antonio, gặp lại những người thân quen? Chỉ còn cách liều chết với bọn chúng là giải pháp thích hợp hơn cả . Cô không thể để cho bọn chúng tiếp tục sống được, ngay cả đám hành khách trên xe, họ cũng là những tội phạm hay đúng hơn là những kẻ đồng lõa, họ đã vì an ninh hay quyền lợi của bản thân mà để mặc cho tội ác diễn ra. Tất cả không đáng được tha thứ, tất cả phải đền tội. Trong đầu Raphaella thật sự nghĩ như thế, và một sức mạnh tiềm ẩn đẩy cô đứng dậy, mắt cô nhìn thẳng vào mặt hai tên côn đồ gằn giọng:.
-Được rồi, tao bằng lòng lái xe đưa bọn bây về bến
Một thoáng nghi ngại, tên Ricardo cất giọng hỏi:
-Mầy thật lòng hay có âm mưu gì đó? Liệu hồn..
Raphaella cười gằn:
-Nếu tao có âm mưu gì thì mầy sẽ làm gì?
Tên Ricardo hậm hực nhìn Raphaella với cái nhìn bất lực.
Một lát sau, Raphaella im lặng đi theo hai tên côn đồ, áo quần cô tả tơi, miệng đầy máu được hai tên côn đồ dìu đi. Gương mặt của cô đầy vẻ bi thương và phẩn nộ, nhưng vẫn chứa giấu một sự bất khuất trầm lặng một cách khó hiểu. Nghĩ đến tên đại ca, nỗi căm hận trong lòng Raphaella bốc lên, cô ước gì có được con dao trong tay, cô sẽ lần lượt đâm thẳng vào cổ họng hắn, luôn cả hai tên còn lại. Nhưng cô biết cô không thể làm như thế, người cô như nhảo ra, tay chân như tê liệt không còn đủ sức chống chọi lại bọn chúng.
Khi hai tên côn đồ dìu Raphaella đến trước mặt tên đại ca. Hắn đang cầm súng trên tay quay nhìn Raphaella ra lệnh:
-Cô lập tức lái xe đưa bọn ta đi tiếp!
Hình như Raphaella đã cố đè nén nỗi bi thương, sự phẩn nộ để nói:
-Vâng, tao sẽ đưa bọn bây và đám hành khách nầy về tới bến, nhưng tao có một yêu cầu:
Tên đại ca ngạc nhiên nhìn cô:
-Cô yêu cầu điều gì?
Raphaella đưa mắt nhìn quanh như cố tìm kiếm:
-Tôi yêu cầu ông già nầy.. lập tức phải rời khỏi xe? Cô đưa tay chỉ về phía ông già đã lên tiếng binh vực cô.
Tên đại ca trònma81t nhìn cô:
-Tại sao, mầy lại đuổi ông già nầy xuống? Ông ta đã lên tiếng bênh vực mày kia mà.
Raphaella thản nhiên:
-Đó là chuyện của tao.
Ông già xua tay tỏ dấu hiệu phản đối:
-Tại sao cô không cho tôi về bến? Tôi là khách của cô, cô có trách nhiệm đưa tôi về đến nơi an toàn mới phải chứ!
Raphaella cương quyết lắc đầu.
-Tôi lập lại, nếu ông không rời khỏi xe thì nhất định tôi không cho xe khởi hành
Tên đại ca ngơ ngác không hiểu lý do và cũng không muốn tìm hiểu tại sao Raphaella không cho ông già tiếp tục trở về bến, nhưng hắn cảm nhận được sự cương quyết nơi cô không chút lay chuyển . Hắn bước bên ông già:
-Thôi, cô ấy đã nhất quyết như vậy, chi bằng bác xuống xe, đợi xe khác đến rồi về bến để không chậm trễ công việc của mọi người ở đây.
Ông già nhìn Raphaella không hiểu trong lòng cô gái nầy nghĩ gì và muốn gì, một sự phẩn nộ dậy lên trong lòng ông. Ông thầm nghĩ, dù không cứu được cô, nhưng ít ra ông cũng đã lên tiếng bênh vực cô, chứ không bàng quan để mặc bọn chúng ức hiếp cô như những người cùng ngồi trong chiếc xe nầy. Ông cũng thấy được hành động của mình thật sự không mang đến hiệu quả, không cứu cô gái thoát khỏi số phận bi đát, như vậy đối với cô, ông là người có tội sao? Nhưng ông thấy việc cô gái bắt ông phải rời khỏi xe là một sự bất công, ông không đáng bị đối xử như vậy. Ông nhìn cô, giọng trở nên cương quyết;
-Tôi không hiểu lý do tại sao cô không cho tôi trở về bến như mọi người, nhưng tôi cương quyết không rời khỏi xe, tôi không muốn bị đối xử bất công.
Raphaella lạnh lùng:
-Tôi đã nói rồi, nếu ông còn trên xe, tôi nhất quyết không lái xe về bến..
Một chút đắn đo suy tính, tên đại ca cười khẫy và nói với hai tên đồng bọn:
-Có lẽ không còn cách nào khác là hai đứa bây đưa ông già xuống xe.
Hai tên đồng bọn cùng gật đầu, bước nhanh đến bên ông già , giở hỏng ông lên . Ông già la lên:
-Các ngươi làm gì vậy?
Hai tên đồng bọn không trả lời, lẳng lặng khiêng ông già bỏ xuống bên kia vệ đường. Ông già vùng dậy tìm cách quay trở lại xe, nhưng hai tên côn đồ đã lên xe và kịp đóng cửa, bỏ ông già lại một mình.
Tên cầm đầu quay nhìn Raphaella gằn giọng:
-Bây giờ cô đã chịu khởi hành chưa?
Raphaella gật đầu:
- Tôi sẽ khởi hành, nhưng tôi muốn giả từ ông già một tiếng.
Tên đại ca lắc đầu:
-Còn chuyện gì nữa? Sao cô lôi thôi quá vậy?
Raphaella cười nhạt:
-Tao đã phải làm theo ý của mầy, thì tại sao tao không thể làm theo ý tao? Bây giờ mầy cần đến tao hay tao cẩn mầy?
Dù nói lời mạnh mẽ nhưng Raphaella phải khó khăn lắm để bước xuống xe, tới trước mặt ông già nói nhỏ vừa đủ ông già nghe được:
-Không lẽ bác cũng muốn chết theo bọn khốn nạn đó, và kể cả đám hành khách chỉ biết dững dưng trước tội ác của chúng? Trên chuyến xe nầy, chỉ có bác là người duy nhất đáng được sống, bởi vì bác dám lên tiếng trong khi tất cả những kẻ khác đều im lặng. Tất cả họ phải trả giá cho hành động vô trách nhiệm của họ, không thể tha thứ được .
Ông già ngước nhìn Raphaella bật khóc:
-Cô, tôi hiểu ý cô…nhưng tôi nghĩ cô không nên oán thù, thay vì sống yêu thương”
Và ông cố nhoài người ra cố tìm cách cản cô lại :
- Tôi van xin cô, không kể đến bọn tội phạm đã xâm hại cô, đám hành khách đó có lỗi vì đã hèn nhát không dám lên tiếng cản ngăn tội ác, nhưng xét ra, họ chưa đáng phải bị trừng phạt ..
Nhưng Raphaella quay ngoắc lại bước lên xe, bỏ mặc ông già, thái độ rất dứt khoát. Có lẽ lòng căm thù bọn hủy hoại đời cô đã làm sức mạnh trong cô một lần nữa trổi dậy, phải chỉ có lòng căm thù mới có thể mang đến cho cô sức mạnh gần như huyển hoặc đó… dù toàn thân cô đau đớn ê ẩm và nhảo nhừ, nhưng cô bậm môi, nghiến chặt hai hàm răng cố nhịn đau ngồi vào tay lái quyết tâm thực hiện ý định của mình.
Cô nổ máy, chiếc xe rú lên và thay vì đi thẳng con đường trước mặt, cô rẽ phải, chiếc xe sau khi vọt lên dốc cao, và bắt đầu đổ xuống, Raphaella vẫn không giãm bớt tốc độ, chiếc xe vẫn lao đi thật nhanh… Hơn ai hết, Raphaella biết rõ phía trước con đường này là vực sâu hun hút …Cô mỉm cười, vì chỉ ít phút nữa thôi, chiếc xe sẽ lao xuống, bọn côn đồ cùng tất cả những hành khách trên chuyến xe, và luôn cả cô nữa sẽ phải chết, chết nhanh đến nỗi không còn kịp biết được cái cảm giác đau đón trước khi chết như thế nào. Cô cảm thấy trong lòng thật phấn khích với sự chọn lựa của mình...
Nhìn tốc độ chiếc xe lao đi, bọn côn đồ hoảng hốt không biết chuyện gì đang xãy ra, hai tay ôm chặt thành xe, mắt nhìn phía trước, ngơ ngác …
Tên Ricardo lồng lộn hét lên:
-Mầy làm gì vậy con khốn kia, bộ mầy muốn giết tụi tao hả?
Raphaella gật gù, không thèm bận tâm với câu nói của tên Ricardo, tay nàng vẫn ghì chặt bánh lái và chân vẫn tiếp tục nhấn sâu vào ga.
Chính trong phút giây đó, Raphaella bất chợt nhớ lời nói của ông già mà cô vừa giã từ, thái độ như van xin, như cầu khẩn, nhưng không đòi hỏi một ân huệ nào cho bản thân ông: “cô không nên oán thù, thay vì sống yêu thương, Tôi van xin cô, không kể đến bọn tội phạm đã xâm hại cô, đám hành khách đó có lỗi vì đã hèn nhát không dám lên tiếng cản ngăn tội ác, nhưng xét ra, họ chưa đáng phải bị trừng phạt…Tức thời, một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Raphaella: Bọn côn đồ gây ra tội ác với bản thân cô không nói làm gì, nhưng liệu đám hành khách sống dững dưng trước tội ác, những kẻ đồng lõa và cô, nạn nhân của bọn chúng sẽ bị chính cô kết án tử hình bằng cách quyết định lao thẳng xe xuống vực sâu có khắc nghiệt lắm không? Hơn nữa, cô hiểu cô đâu phải là Thượng Đế mà có quyền quyết định sinh mạng của người khác và cả chính cô một cách dễ dàng như thế. Cuộc sống dù có bi đát có thãm hại đến đâu chăng nữa, cũng không được từ bỏ nó, mà phải sống, vì nếu mất đi cuộc sống sống đó thì chẳng còn gì nữa cả.
Để kịp trả lời câu hỏi chợt đến, tức khắc cô quặt mạnh tay lái, chiếc xe thay vì phóng xuống vực sâu, nhưng bằng một tốc độ kinh hồn nó vòng trở lại, leo lên dốc, và quay lại con đường cũ, đi thẳng về hướng bến xe Paracuellos de Jarama. Tất cả những người có mặt trên xe kinh hoàng tròn mắt nhận ra mình vừa vuột khỏi móng vuốt của thần chết trong gang tấc.
Khi chiếc xe của Raphaella ngừng lại trên bến, bầu trời được bao phủ bởi màu sương mù nhàn nhạt, mờ ảo của một ngày mới bắt đầu... Đám khách tuần tự rời khỏi xe, ba tên côn đồ đã lén lút trốn đi từ bao giờ. Chỉ còn Raphaella không chút sức lực, thân xác ê ẩm, nàng gục xuống, úp mặt trên tay lái, nước mắt chảy giàn dụa trên má…Ngay trong phút gây nầy, nàng thực sự không ý thức được nàng đang ở đâu, thiên đàng hay địa ngục hoặc một thế giới nào đó mà nàng chưa từng dẫm chân đến. Bây giờ nàng không còn gì ngoài đớn đau, tủi nhục, cùng những ước vọng nhàu nát . Nàng thầm tiếc rẽ một cái gì đó mà nàng đã cho qua đi hết sức vô thức. Nàng như bị quay cuồng trong mớ ảo giác phi lý đó, mớ ảo giác đang trói buộc chính bản thân nàng, trói buộc nàng với thế giới, cái thế giới mà nàng phải sống trong đó…
Bỗng Raphaella giật nẩy mình, mở mắt ngước lên, một cô bé khoảng 5,6 tuổi có khuôn mặt của một thiên thần đang nhìn nàng mỉm cười. Cô bé lẳng lặng trao cho Raphaella một bông hoa dại với sắc trắng tím lung linh ẩn hiện.
-Cháu không có gì tặng cô ngoài bông hoa dại mà cháuvừa hái bên đường. Mẹ cháu bảo cô phải luôn xinh đẹp như bông hoa nầy!
Raphaella cảm động vòng tay ôm lấy cô bé, kéo sát vào người mình.
-Cám ơn cháu! Cô sẽ cố gắng bước qua khoảng tối nầy để xứng đáng với bông hoa của cháu.
Cô bé kiễng chân hôn lên má Raphaella rồi quay người bước xuống xe, đi về phía người phụ nữ đang đứng một mình bên kia đường.
Cô bé nhảy chân sáo tới trước mặt người phụ nữ:
-Mẹ biết không, cô ấy có nụ cười thật đẹp!
-Ừ, cô ấy không chỉ có nụ cười đẹp mà trái tim cô ấy còn tuyệt vời hơn.
-Mình về nhà nghe mẹ!
Người phụ nữ gật đầu, cầm tay cô bé chậm rãi bước đi. Trước khi theo chân mẹ, cô bé quay nhìn Raphaella đưa tay vẫy chào một lần nữa.
Raphaella nhìn bông hoa rồi nhìn theo cô bé mỉm cười vẫy tay chào đáp lại. Phía trước, mặt trời bắt đầu sáng lên rực rỡ.
17.1.2013
Sâm Thương
Gửi ý kiến của bạn