
bình minh tự treo, móc mình trên những cánh quạ đen
tôi gửi cái nhắn tin tìm tôi
ngược chiều ánh sáng
trong khi em trụi lũi kỷ niệm
mượn tương lai nơi buồng trứng kẻ nào,
để nhớ
đó là lúc những con chim hoàng anh
nín thinh/ chuẩn bị/ giờ rửa tội
cho những hạt kê/ hớn hở/
trưa đóng đinh những đám mây rộp nước lên nền trời
bị bệnh liệt kháng
tôi ngâm chiếc bóng mình trong vụng nước quê xưa
trong khi em quần thảo với/ quá khứ/
(hơn một lần làm em hãnh diện/ sung sướng/ phát điên)
đó là lúc những hạt mưa lén đem nỗi muộn phiền của
tình yêu đôi ta
rắc khắp cùng ký ức nó.
chiều móc hoàng hôn trên những cành cây xa
tôi treo nỗi nhớ nhà lên vách
trong khi em treo bộ quần áo thay ra trong nhà tắm
bước vào/ đêm/
đóng đinh trần truồng/ hiu quạnh/
ngực em
thõng
luôn cả
- dưới ấy
đó là lúc gió quờ quạng kiếm tìm một chỗ để treo
linh hồn rét mướt của nó
thì ra, không chỉ em và, tôi
ngay thời gian/ chim muông/ mây, gió/…/
cũng cần một nơi
để treo/ móc/
những lỉnh kỉnh
đời chúng,
Du Tử Lê
(Trích “Hoa nào tin quả đắng đến không ngờ!?!)
1997
Gửi ý kiến của bạn