Năm tôi lên sáu
Trọ học xa nhà.
Lòng buồn con nít.
Khóc một dòng sông
Lên học Sài-gòn
Quê nhà xa lắc
Trăng sao buồn bã
Nghiệt ngã phận người
Tôi là người Lương
Nhà trong xóm đạo
Chiều Xuân em dạo
Bước chậm qua nhà
Tình em như đã
Tôi tập làm thơ
Chờ em qua cổng
Thơ vội vàng trao
Cầm thơ em hỏi:
"Xin lỗi, gửi ai?"
Tên không đề tặng
Tà áo bay bay
Từ độ quen nhau
Hẹn hò trước cửa
Đêm về không ngủ
Tình đẹp trang thơ
Mời em Xi-nê
Thẹn thùng em nói:
"Bố em khó lắm
Không được, anh ơi!"
Mời em dạo phố
Ngập ngừng em bảo:
"Bạn em bắt gặp?
Nó cười chết đấy!"
Còn như đi lễ?
Dịu dàng em khẽ:
"Anh này biết nịnh
Không khỏi nắng đâu"
Quê hương khói lửa
Phương Bắc tràn về
Người đi kẻ nhớ
Ai tỉnh, ai điên
Mùi rủ: "Đi thôi!
Tàu sắp ra khơi
Đứng chờ ai nữa?
Chung tình đến thế!"
Khắp chốn tìm tôi
Hỏi ra mới biết
Tôi đã đi rồi
Nghẹn ngào lệ tuôn
Tôi nào có biết
Tình tôi em giữ
Yêu người chỉ một
Trái đắng tình đầu
Một điều em hiểu:
"Tình thuở học trò
Kể ra ba, bốn
Hạnh phúc dễ ai!"
Gậy trúc tôi về
Lần tìm chốn cũ
Người xưa đâu thấy
Lạnh cả chiều mưa.
PCan – California, 06/2012
Gậy trúc về đâu?
Bạn tôi 16 (?) biết yêu
Thơ tình trao, nhận, bao chiều vấn vương
Ai ngờ vận nước tang thương
Kẻ đi, người ở quê hương nghìn trùng
Nhiều năm hẻm vắng, lạnh lùng
Thềm xưa ngập lá, gối chăn hững hờ
Tình đầu, người có dại khờ?
Gửi duyên cho gió, bến bờ nơi đâu?
Thu nay tóc đã phai màu
Trở về chốn cũ, mong sao tương phùng
...
Người xưa giờ đã không còn
Về đâu gậy trúc lối mòn chiều mưa?
H.toét