và, đ.cường.
khi người con gái hỏi dòng sông:
- có cần chuộc lại những ngày mưa sải chân theo lũ?
dòng sông bảo:
“mùa lũ nào không đục ngầu biệt ly
như nước mắt ai đó, vẫn vượt qua lằn ranh cảm xúc đêm thâu
trượt tới buổi chiều - -
đánh rớt nụ hôn góc quán.
nắng cấn thai ngọn cây,
đuổi theo ngày mất hút.
những lọn tóc ngắn cũn nhớ vạt mây,
(thuở gió níu đường bay)
gắn lên ngực nhiều tên gọi mới!”
khi bức tường hỏi người đàn ông:
- có cần vẽ lại bức tranh “kỷ niệm”?
người đàn ông bảo:
“cảm nhận thường cách xa nhau hằng tỷ năm ánh sáng
thịt /da đau, thấm từng thớ màu
qua rồi. không trở lại.
kỷ niệm như tương lai
sống đời sau của chúng.”
khi tấm gương hỏi người con gái:
- có cần chuộc lại mái tóc xanh,
rợp bóng cây tuổi thơ trên môi thơm nhang. tiếng nói,
lúc thẹn thùng không chịu tạm biệt những ngón tay tình yêu. bối rối?
người con gái bảo:
“thời tiết không chọn tôi để nghỉ!
như tầng cao, đôi khi,
vẫn thả những chiếc thòng lọng xiết cổ nụ cười
(nhân gian sẽ không thấu hiểu tiếng khóc
nếu thiếu vắng nụ cười!)
tựa hàng cây khói thuốc
giữ rịt tàn tro trong những chiếc lọ bất lực
trước hàm-răng-lãng-quên-chó-sói!
mặc bàn tay trổ nhiều nhánh chiêm bao
khoắng / khua / khuya / bật gốc…”
người con gái nói,
cũng nên hỏi thêm,
ly cà phê quánh. khô
không nơi ẩn, núp
lúc con mắt hình sự,
soi bói từ khung cửa sơn tróc lở
tới chiếc giường đơn…
(tuồng nó vừa sai phạm một điều gì
chính nó cũng không biết!?!)
khi bức tranh hỏi vách tường:
- có muốn dành riêng cho mình một khoảng trống?
vách tường bảo:
“tôi nghĩ khắp cùng đất / trời
đâu còn khoảng trống nào không được lấp đầy bởi những linh hồn tán, lạc?
như ngày mai,
là chiếc áo hôm nay lộn ngược.
nên, những người yêu nhau
cách gì cũng sẽ nhận ra:
- mùi hạnh phúc thiêng liêng! thảm kịch sét đánh!
lý do tình yêu tồn tại?!?”
(xứng đáng được chúng ta xưng tụng).
khi bức tường lỗ mỗ dấu đinh dật dẹo,
hỏi tôi có bức tranh “mang theo đời sau”?
(nhỏ thôi)
vá vừa góc vỡ?
tôi bảo:
“có!
bóng tôi!
tiếc! chỉ sót một vài miểng vụn.
phần chính đã ra đi.
theo mưa và, người con gái
rơi. chìm cõi khác.”
bức tường lỗ mỗ dấu đinh dật dẹo, xốc tới:
- cõi nào?
- đợi nhé! để rồi tôi hỏi lại…
Du Tử Lê
(Garden Grove, Aug. 2013)
Gửi ý kiến của bạn