Chuẩn bị cho ra đời đứa con tinh thần nhan đề “Men Thời Gian”, với khoảng 150 thi bản, nhà thơ Thiên Giang hiện cư ngụ tại tiểu bang Texas, cho biết, ông đã phân bố thơ mình vào ba chủ đề : “Thơ về cuộc sống”, “Thơ quê hương” và, “Thơ tình yêu”.
Phân loại của Thiên Giang, là một cách chia vùng cho khu vườn rung cảm, tư duy bát ngát độ cao và mực sâu của ông - - Nhưng theo tôi, rốt ráo, mọi vạch phấn, lằn ranh (những tưởng có đấy), vẫn chỉ một cội gốc. Cội gốc thi ca mang tên Thiên Giang.
Cội gốc thi ca Thiên Giang trổ cành, đơm nhánh mà, những hoa, trái hiển lộ thứ nhất, là mối tương quan hữu cơ giữa thiên nhiên và, con người. Tôi muốn nói, qua thơ Thiên Giang, dường như vũ trụ và sinh vật đã không còn khoảng cách. Một cộng-sinh giữa thiên nhiên hằng cửu và nhân sinh, hữu hạn:
“Mai tắt nắng bên đời cây vẫn đứng
Tiếng thông reo đâu chỉ vô tình
Chuông gió động nào phải đâu vô nghĩa
Trong nắng vàng lòng ôm trọn sinh linh.
(Trích “Vô lượng ngày sau”)
Hoặc:
Chỗ anh ngồi có lời ru của đất
Nơi tựa nương duy nhất của loài người.”
(Trích “Men thời gian”)
Dù cộng-sinh, nhưng hôn phối kia vẫn đem đến cho tác giả những cật vấn, không câu giải đáp:
“Lòng gặng hỏi một nín thinh thuở trước
Cánh chim trời hò hẹn những phương xa”
(…)
“Đêm gõ cửa mộng tàn canh rũ rục
Mai em về kịp thấy lá vàng rơi?”
(Trích “Người đi như một cánh chim trời”)
Tôi cũng chú ý tới tính hiện thực lịch sử, xã hội trong thơ Thiên Giang - - Được tác giả ghi nhận, như chiếu, rọi mặt khác kiếp nạn, đời thường:
“Tháng Tư ta nằm úp mặt
“Nghe hồn lọt xuống chõng che
“Đan xen khung trời chới với
“Cố ru giấc ngủ trưa hè.”
(Trích “Có một tháng Tư như thế”)
Hoặc:
“Thầy dạy em tự trọng
Phải sống cho ra người
Bỗng thầy rơi nước mắt
Quê hương mình em ơi!”
(Trích Phân vân”)
Tuy nhiên, vẫn theo tôi, số hoa, trái đáng kể và cũng xum xuê nhất, trong thơ Thiên Giang là tính định đề. Những chi phối vũ trụ mặc nhiên, trong chiêm nghiệm bất lực thẳm, sâu của tác giả:
“”Không ấp ủ đóa vô thường vẫn nở
Chuyện ngày sau, vàng những lá xa xôi…”
(trích “Đỉnh phù vân”)
Hoặc:
Vươn tay với em ơi đời vẫn ngắn
Tình có dài cũng không đủ chia ra
Vươn tay chạm những niềm đau có thực
Mà con người vẫn đem đến cho nhau.”
Hoặc nữa:
“Chỗ anh ngồi rêu phong rồi cũng phủ
Đá dẫu buồn đâu thể trách hư không.”
(Trích “Men thời gian”)
.
Phải chăng vì không thể “trách hư không” nên Thiên Giang đã tìm vào thơ - - Cõi “hư không” khác?!. Nơi lưu giữ nỗi nhớ / niềm đau và, những mùa hoa, trái thao thiết, xốn xang kiếp người của một Thiên Giang, thi sĩ?
Du Tử Lê
(Garden Grove, Sept. 2013)
________________
Thơ Thiên Giang.
NGÀY BUỒN VỠ HẠT THU TÔI
(Viết trong sự tưởng nhớ mẹ vừa mất)
Đêm Tháng Tám ỉ ôi mưa nặng hạt
Nghe giật mình rơi rớt hạt mồ côi
Trong ký ức mẹ vẫn ngồi khâu áo
Từng đường kim, mũi chỉ...xót xa trôi.
Mẹ ngồi đó giờ đây trăng viễn tượng
Bóng xa xăm, mờ ảo giữa muôn trùng
Nhưng vẫn sáng trong con từng ý niệm
Chiều thơ ngây, buồn vội vã, lớn khôn
Đêm Tháng Tám mưa rã rời, mưa lạnh
Con ngồi trông bóng cũ có quay về
Nghe muối mặn từng hơi, từng hơi thở
Buồn bây giờ nặng hơn nỗi xa quê
Ngày vỡ hạt thu tôi, đêm bó gối
Chuyện xa xôi chuyện của những sông dài
Một lần chảy xuôi đi ra tận bể
Trông về nguồn nghe nước lặng chia đôi
Đêm tháng Tám hạt thu rơi réo rắt
Sụt sùi mưa nghe ướt đẫm trong lòng
Buồn hạt nước, giông đời, mưa số phận
Hồn con người mưa mấy trận long đong
ĐÊM
Bỗng đau
Đêm xuống
bỗng đau
Nghe như trăng vỡ
bên cầu đêm nay
Này con nước
dưới vực sâu
Có nghe câu hát
Đục ngầu thời gian
Đêm lang thang
Gió cũng lang thang
Hàng cây đứng lặng
Võ vàng đợi ai
Đâu khoan thai
Hết khoan thai
Kẻ phong lưu bỗng
Mỉa mai chính mình
Là ta,
Và một cõi tình
Tự dưng sao bỗng
Bất bình với ta.
MEN THỜI GIAN
Chỗ anh ngồi có bóng ngày xưa cũ
Có tình ai một thuở mắt trong veo
Đêm thác đổ vẫn không xua nỗi nhớ
Những vuông lòng vừa vặn cố mang theo
Chỗ anh ngồi có trăm năm nguyện ước
Bóng người đi ôm ấp chuyện quay về
Giữa năm tháng đổi thay nhiều đổ vỡ
Trăng bên đời riêng bóng ngập hồn quê.
Chỗ anh ngồi có lời ru của đất
Nơi tựa nương duy nhất của loài người
Chỗ anh ngồi rêu phong rồi cũng phủ
Đá dẫu buồn đâu thể trách hư không
Tình một thuở gánh gồng nào biết nặng
Thả ngang đời xanh một giấc mơ hồng.
Chỗ anh ngồi ngày mai ai còn nhớ?
Thôi thì thôi, mà nhớ để làm gì!
Xin giữ lấy những mộng mơ ngày cũ
Xót xa nhiều, cũng một cánh chim đi
Thiên Giang.
Gửi ý kiến của bạn