Một dòng thơ tuôn trào tưởng không thể dừng lại. Những ý tưởng lạ lùng và thăm thẳm. Một giọng thơ đau nhiều hơn buồn. Những trăn trở về cuộc đời và thân phận đan cài và giằng xé. Đọc thơ Trịnh Sơn, một tác giả trẻ (sinh 1982 tại Bà Rịa Vũng Tàu) lại làm tôi nhớ tới Trần Vàng Sao khi xuất hiện với “Bài thơ của một người yêu nước mình”. Mới đọc được 4 bài thơ của anh, 1 bài trên Website Hội Nhà Văn Việt Nam và 3 bài anh gửi vào Blog của tôi, khiến tôi sững người khi nhận ra một thi sĩ trẻ đang bắt đầu hiện diện trong làng thơ Việt. Với một giọng thơ tràn đầy như thế, hy vọng Trịnh Sơn sẽ chảy tới chân trời Thơ đang chờ anh phía trước. (NGUYỄN TRỌNG TẠO)
Tranh Suối Hoa
Bước nữa
Một bên suối đục ngầu đá nhảy
Một bên hồ trong trẻo nước êm
Con đập nằm im
Mong manh ranh giới được mất sống còn
Mong manh khiêm nhường mong manh kiêu hãnh
Con đập lặng thinh
Mỗi ngày lấm dấu chân bò chân dê
Mỗi ngày lấm dấu chân người
Thỉnh thoảng đêm vén cỏ em ngồi
Khi những giọt mồ hôi ngày đã tan
Khi những giọt nước mắt ngày đã tràn
(chóng vánh danh vọng đẩy người ta về hai phía đập)
Guốc nhỏ phơi thuyền
Áo xanh căng buồm
Em chòng chành gió em gập ghềnh sóng
Chở giấc mơ về phía khát vọng
Chở tình người qua cơn bệnh tật
Không neo không phao
Chỉ có cỏ lau ve vuốt nỗi buồn
Cỏ lau ghim vào cô đơn
Cô đơn buông xuống hồ thành sen
Nỗi buồn xuôi suối hóa cánh đồng
Ranh giới mong manh hay mông mênh
Thiện ác một bước người
Bỏ khôn bỏ dại cho đời
Rời con đập
Em vào phiên gác
Ai không mong chân cứng đá mềm
Ai không muốn môi cười vơi tiếng khóc
Ước mơ không có mắt
Đá cứ nhọn và chân cứ toạc
Đứng lên em ơi
Bước
Bước nữa
Nuôi từng bước
Không tới được chân trời
Vẫn còn thấy chân người
Chân em vừa chân tôi
Trịnh Sơn
Gửi ý kiến của bạn