một ngày mưa rơi trên con phố nhỏ…
tôi kéo cánh cửa phòng mình chỉ để nghe rõ hơn tiếng mưa và chạm rõ hơn tiếng gió. cơn mưa ra chừng ảm đạm chiều nay đẹp đến không lời nào tả nổi. mưa tạt ướt hết balcony và chỗ tôi ngồi. hơn một năm trời qua, mưa là kẻ đồng lõa buông tuồng nhắc nhớ. phải nói rằng tôi thấy mình rất… can đảm khi dám nhìn lại những thứ không lấy gì làm tử tế mà vẫn còn thấy chúng đẹp và lộng lẫy khó ngờ.
đâu chỉ có riêng tôi là như thế (?!)
hôm nay tôi mới phát hiện ra những ngôi nhà khác, quanh nhà mình, lại có nhiều màu quá thể. chúng sáng rực, nhấp nhô trên con đường hẻm vừa vặn cái ý nghĩ sẵn-sàng-buông-lơi-những-gì-mình-đang-bám-víu. ý nghĩ hiếm hoi này, chỉ đôi lần tôi may mắn chạm được trong những lúc như không lại chọn chen chúc ở cafe Phúc Long, nhìn ra góc ngã tư những con đường xa xỉ nhất sài-gòn.
ý nghĩ sẵn-sàng-buông-lơi-những-gì-mình-đang-bám-víu nó mượt mà và quyến dụ như nghi thức đầu tiên khi dùng sabai-arom siamese blossoms: hít vào thật sâu để cảm nhận hương hoa Ylang Ylang và Champaca… lan tỏa trong lớp kem vàng óng ả rồi mới xoa đều chúng lên cơ thể của mình.
như cơ thể thôi, tôi nghĩ, cuộc đời cũng cần đến liệu pháp buông-lơi (chứ không phải bỏ-rơi) mang tính đầy nghi thức nhẹ nhàng, thư giãn để di mờ áp lực nặng nề, để yêu thương tử tế, và để hiểu: sống (với cuộc đời) cũng là một đặc quyền mà không phải ai cũng thấy mình đáng có.
sống là đặc quyền. vậy thì, chết có là thất-thế?
tôi đã bàng hoàng, sợ hãi và đau khổ tột cùng khi thấy đối diện mình là vực tử. tất cả chỉ vì tôi cho rằng: chết là chia lìa, mất mát. chết là không có và không còn gì cả. chết là…
có thật thế không hay từ trong ý nghĩ tôi lại tự dọa mình?!
dẫu sao thì tôi biết tôi vẫn sẽ chọn mỉm cười (luôn luôn là như thế) ngay cả khi một lần nữa cái chết cận kề. tôi muốn được như Marley (trong phim A bit of Heaven) thong thả và rạng rỡ nhìn những người thân yêu đưa tôi đi tiếp hành trình vô tận của mình bằng ý nghĩ: buông-lơi cuộc đời, chết cũng là lúc con người ta được thành toàn điều mong muốn.
không có nước mắt. không có xót xa. không chịu đựng. và, không còn điều vương lụy.