trời sài-gòn sáng nay đã nắng gắt nguy nga hay là xám monochrome ảm đạm thì tôi cũng không còn cần thiết biết được gì hơn nữa.
thức dậy lâu rồi nhưng vẫn nằm nhắm mắt và chết lặng. vào công ty lâu rồi nhưng vẫn vô thức mở hết file này đến file kia mà không làm được gì cả. những thứ muốn dằn xuống trong lòng lại cứ chực trào dâng lên. ý nghĩ tôi biết rõ đến lúc nào đó, tất cả sẽ ào ra. nhất định là sẽ đến lúc chúng ào ra, nhưng chắc chắn không phải là lúc này.
phải viết cho cô hay là viết cho con Bé?! viết cho ai trước đây? viết cái gì đây khi dòng eMail (của cô và Bé) chưa bao giờ, trong suốt 10 năm qua, lại cùng lúc có cùng một nội dung ngắn ngỡ ngàng đến vậy.
nhớ lại: trong một buổi trưa đầu tháng 3/2012, sau khi nói chuyện với bác sĩ ung bướu sài-gòn lúc họ chuyển tôi vào phòng hóa trị, đôi mắt to tròn của Chúc Anh (em tôi), đỏ lè và ngấn đầy nước. không ai thấy nó khóc. cũng ngày hôm ấy, chị Thủy đã lên căn phòng riêng của tôi (ở nhà) ngồi thẫn thờ rất lâu. không ai thấy chị khóc. Bố Mẹ tôi và những người thân xung quanh tôi, kể từ ngày hôm đó và suốt những ngày tháng sinh tử sau này, không có bất cứ ai thấy họ khóc.
là người bệnh – khi tôi đau, tôi được chích thuốc. khi tôi mệt, tôi được phép lịm đi. khi tinh thần tôi bất ổn, tôi được người thân ân cần nâng đỡ… những lúc như vậy, gánh nặng bệnh tật gần như đã buông bỏ cơ thể và tinh thần của tôi rồi. nhưng, nó đâu có buông bỏ người thân, những người lúc nào cũng tỉnh thức và trông chừng cho tôi. tôi ước gì ông Bố đã ko lỡ tay xóa mất phần nhật ký mà ông viết phía sau để thấy rằng: chính người thân của tôi mới phải âm thầm gánh vác cho tôi cái án bệnh nan y nặng nề.
người ta luôn nhắc đến người bệnh nhưng lại lãng quên những người thân - orchid lâm quỳnh.
tôi biết mình phải viết cho con Bé trước bởi vì từ hôm nay (không còn sự lựa chọn nào cả) nó sẽ phải trở thành người-thân-của-người-bệnh.
thấy rõ từ trong những ngày bệnh tật của mình: mỗi ý nghĩ về nhân tình thế thái sẽ là một nhát dao cứa mình thêm đau đớn, khốn khổ. một khi đã đối diện với bệnh tật thì phải xếp chúng lại mà thôi. ung thư – sẽ rất là đau đớn, sẽ rất là khốn khổ. nên không được làm mình đau đớn, khốn khổ thêm. và, Bé ơi… sẽ chỉ là đau đớn, sẽ chỉ là khốn khổ (do bệnh tật) thôi chứ tuyệt nhiên không được là đau-khổ do những thứ mình chọn để ghim chúng vào ý nghĩ của mình.
Bé vốn biết mình phải mạnh mẽ như Scarlett của Gone With The Wind để vững chãi nhủ thầm: về Tara ta tính!
nhưng mà… tôi cũng rất muốn biết: Tara của Bé ở đâu? Tara của tôi ở đâu? Tara của những người phụ nữ (như cô) với định mệnh khác thường ở đâu?
Tara của chúng tôi ở đâu đây khi số phận đã không ngừng phạt lên đời sống những đường gươm chí mạng không cách gì đỡ nổi.
giá mà có Tara…