Ngay
khi Du post bài này lên, tôi, không biết đã đọc đi đọc lại bài này bao nhiêu lần. Như đêm nay, gió mùa lại về, điện mất... Tôi lại làm bạn với chiếc điện thoại và đọc Du thêm lần nữa.
Không biết có phải tiết trời trở nên lạnh lẽo hơn đã kéo theo tâm trạng tôi thành ra yếu đuối hay không mà lần này đọc Du, tôi khóc, nhẹ nhàng...
Bởi vì
những câu chữ quá tuyệt vời này hay bởi khối tình cảm này quá mê hoặc và quyến rũ với sự đấu tranh giữa lý trí và tình cảm khi đứng trước một dung nhan vô cùng yếu đuối nhưng lại đầy sức sống của người nữ tên H?
Tôi
cũng như Du, dù có che dấu cảm xúc của mình giỏi đến thế nào đi chăng nữa thì cũng cúi mình trước "góc khuất, tư riêng" của bản thân. Để tôi phải thú nhận rằng, tôi thấy mình giống như người nữ tên H kia, cũng "gầy như liễu trong thơ cổ", cũng sau bao lần bị mẹ thiên nhiên nổi giận
và vùi dập lại mạnh mẽ đứng lên sửa soạn lại dung nhan, hắt bóng mình. Không phải trên những vùi dập, đổ nát chung quanh, mà trên chính cảnh tượng đời tôi. Và tôi thấy ở Du, hình ảnh một người đàn ông uỷ khuất trong khối tình cảm của mình, một "hạnh phúc bất toàn" nhưng lại tràn ngập cảm xúc yêu đương phải kìm nén. Để rồi tình cảm ấy tạo thành một đóa hoa yêu kiều, diễm lệ chỉ nở trong tim, không một ai hay, không một ai biết...
Nếu như Du cũng nghĩ như Trịnh, lấy hết can đảm và nói với người nữ tên H là, "anh chợt nghĩ rằng cuộc đời buồn bã như thế này, sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn...?" thì biết đâu "đóa hoa trong một góc khuất, tư riêng" kia có được một tên gọi cho mình: Hoa
tình yêu!