Buổi sáng loang dần
Trên nấc thang cao nhất
Mặt trời cười thoả mãn
Không còn len lỏi vào bóng những tàng lá đang đổ dài
Cũng không thể nhìn chúng ta qua những khoảng trống nhỏ cánh hoa tím
Những cặp hoaTử Uyên Ương
Đong đưa cợt tình cho đến khi nắng chỉ còn là những đốm
Lỗ chỗ. Im lặng. Trên thềm
Nơi chúng ta vừa đủ một vệt sáng cho ánh nhìn
Em thấy anh
Tiếng nói đậu mong manh
Trên miệng tách cà phê
Chúng ta nói về một mùa đông đang dần qua,
về một con bệnh còn ở lại,
về con gió thanh tân mùa xuân chưa tới
Em. Con chim nhại hót bằng tiếng rơi của nụ cười anh
Tiếng vang rất trong của chiếc thìa buông vội vàng trên mặt gương
Em không nghe tiếng nói nào nữa dưới bóng rợp những cánh lá
Ngày rớt xuống, im, bất ngờ như thể cơn mưa chợt tạnh
Thềm im lặng như những cánh hoa mắc cở vừa khép
Những chiếc lá nhỏ như mắt em, là anh đang nói khẽ
Bóng tối ấy sẽ không ngần ngại
Nói những điều bí mật
Và em sẽ không nhìn thấy anh
Chúng ta sẽ chẳng nhìn được nhau
Khi khoảng cách gần như thế
Kể cả mầu son môi và nỗi im lặng của em,
4.2014
Gửi ý kiến của bạn