Tranh Lê Thánh Thư
Thơ Tháng Tám
Thi sĩ buồn trái đất buồn theo
Xanh mượt mà như mạ vừa gieo
Để ai thả mắt nhìn ngun ngút
Nhớ hương đòng đòng chín sữa reo.
Tháng tám nắng hè nóng dậy men
Đà Lạt thì sao cô dế mèn?
Tôi hỏi vì đêm mơ hóa dế
Ra rả tấu bài tình không tên.
Tháng tám đã là mười năm tháng
Em đi theo gió vào hỗn mang
Còn tôi ở lại pho tượng đá
Mưa về mắt đá tình chứa chan.
Tháng tám mùa Vu Lan trên vai
Mẹ tôi và những tình yêu vay
Nặng gánh nợ người không thể trả
Tê hồn thi sĩ chuông ngân dài.
Ôi tiếng chuông rần trong xương tủy
Một đời sám hối lạy từ bi
Từ tâm trời đất nuôi tôi sống
Nàng thơ chưa nỡ bỏ ra đi.
Tháng tám lại buồn vàng trung thu
Trái tim như chiếc lồng đèn mù
Ngọn nến chờ ai về thắp lửa
Cho lung linh hồn giữa thiên thu.
Tháng tám vầng trăng đẹp đoan thục
Dương cầm bay lên những biệt khúc
Con ơi những đứa xa ba mãi
Hồ cầm lượn theo jazz trầm uất.
Tháng tám hồn tôi mơ Đà Lạt
Ôi nỗi niềm âm đầy khao khát
Tôi hát bài thơ vừa biến mất
Đứng giữa vu lan buồn trung thu.
(300814, gởi con gái Đoan Thục)
Ngựa Sơn Lâm
I.
nàng giống như con ngựa sơn lâm
còn trái tim nàng giống như cẩm thạch
trổ gân huyết dụ tinh vi
giống như thân nàng tươi xanh
xâm những hoa văn diệp lục
nàng nói đó là buổi hỗn mang
lòng người rừng rú, ngựa rừng lang thang
nụ non điêu tàn, hoa xuân điêu đứng
khằn nông nổi đời khắc dấu thanh tân.
con ngựa sơn lâm phải lòng kỵ mã
khóc bài ca mưa, đêm rượu không lời
trái tim cẩm thạch vỡ làm đôi
đôi mắt nàng đầy gân huyết dụ.
II.
nàng giống như con bướm chúa kiêu sa
có đôi cánh hồng tươi mê hoặc hớp hồn
mỗi khi đôi cánh múa lộng lẫy
giang hồ hiệp khách lụy thôi miên
nàng giả dạng sơn đông mải võ
hát ngũ âm dọc bến thương hồ
hồ trường say, đàn bầu im bặt
bầu vú nàng căng như một trái bôm
nàng trần vai lộ hình xâm trên cánh ngực
ban cho người dâng tạ nụ môi hôn
cánh bướm hồng khép lại
đồng cỏ dại dung thân.
III.
nàng giống như phượng hoàng huyền thoại
thân bích xanh màu nam cực sơn băng
thả tiếng gáy như dương cầm nhã nhạc
hót như thi ca xanh biển xanh rừng
chim muông về phủ phục
những con đại bàng vần vũ tham lam.
nàng lại giống như ngựa Phù Đổng
xui cho lòng man rợ mộng xăm lăng
gục ngã dưới chân mướt mượt đũa ngà
mất mạng dưới vó câu cuồng phóng
đột quỵ hồn dưới cánh bướm hồng hoang.
sói trắng dưới trăng hú nuốt nguyệt hằng
trên lưng nàng những vết roi xà ích
sẹo cổ tích bầm xanh lục bỗng hoài hương
phượng hoàng bay về Gò Công
vùng mình thành chim yến
mẹ ơi, con đã về!
đứa con gái xâm mình như hảo hớn
tung tăng chân sáo thời trẻ con
như sông về lại biển
sinh lực lại tràn đôi cánh đôi chân.
IV.
lúc nàng cá xiêm cá phướng
hung hăng như cừu non
mềm như filet mignon
cá xiêm phướng đổi màu
hung lên màu xanh
cuồng lên màu đỏ
nàng ngân như cá voi xanh động tình
y vươn mình như sói ngoạm vành trăng
quỳnh hương trên lưng sực nức
y hôn những vết tràm nơi ngực ngư nhân
trời đất lại hỗn mang
con rắn nàng nuốt trửng tình nhân
còn tôi như khủng long tuyệt chủng
thành xương hóa thạch ngàn năm sau.
V.
trăng Hàn Mặc Tử chuồi sang tháng tám
không thấy em ngựa rừng
hay bướm chúa kiêu sa
hay phượng hoàng huyền thoại.
con sói đã ngoạm nàng đi mất
lúc tôi ở trong trái tim
làm người thợ bơm máu
mỗi lần nàng hóa sinh
om mani bát mê hồng
ngựa rừng bướm chúa phượng hoàng tái sanh.
(01 tháng 8, 21014, lời kể của đêm qua)
Khi Đời Tôi
khi đời quỳ lạy trang kinh
những tôi tuấn kiệt vô minh nghẹn ngào
khi đời như núi hóng sao
tiếng cười ngã mạn âm hao sương tràn
khi đời lên chợ lang thang
thế nhân một gói nhẹ nhàng trên vai
khi đời đẫm rượu đêm ngày
ấy đêm hội chứng ấy ngày lụn mơ
khi đời tràn những bài thơ
ngày đê đêm vỡ hồn vô hạn buồn
khi đời tình ái diễn tuồng
ngoài thân bi kịch trong lòng bi ai
khi đời như sắc thu phai
mùa xuân có tiếng thở dài hương xưa
khi đời lạnh những cơn mưa
mắt như hiên phố cổ vừa đầm sương
khi đời đứng giữa con đường
tình quê hương bỗng thơm hương quê người
khi đời tôi đã nhiều tôi
nhiều yêu thương đã chim trời chân mây
khi đời tôi chẳng còn ai
lê giang trần
(một ngày em gợi những tôi. 060314. 1:36 am.)