Tranh Lê Thiết Cương
Lạc Giữa Cánh Đồng Sầu
Chiều phẳng phiu trải đường ray
hoang nhạt,
xe lửa vàng ủ ê đã ngừng.
Những qua đi đọng lại.
Xa xa còi tàu thốt lên lạnh lẽo
chợt hiểu mùa ấm vòng tay
giữa cánh đồng ngô sầu
Khi nàng chạm hơi thở vành trăng tươi nhuận trong
khóe mắt
của giấc mơ góa gụa,
nàng chẳng biết nàng đã gặp qua,
dù tỉnh giấc trong một tình yêu mới.
Tất cả trở thành tia đom đóm nhấp nháy,
bất lực nơi thị trấn kỳ dị.
Cánh đồng chạy về phía chân trời
dìm hết tất cả.
Khi anh đối diện quan điểm chính mình
đã đồi mồi và níu với.
Chiều tuyết rơi cuối đường ray, vài viên đá cuội
Cuộc Chiều Trôi
Thoa lên môi
những nụ hôn
sao sáng,
phập phồng trăng
giữa nguyệt thực giao hoan.
Mùa hương chín
ánh vàng
vươn cánh gọi
tiếng dế mèn thủ thỉ
bóng Nguyệt khuya
lá rung động
rơi ngang tim lạnh ngắt. Thuở
còn em
dằng dặc
điệu dị thường
giờ xa tít
lá Thu rơi liệm đất
anh dế mèn tìm mãi bóng chân anh
Cuống bình minh ngả đầu qua cổ lá
vòng tay nắng ôm mịn sương hoa
tiếng dế mèn thôi miên thôi miên
dậy mùa gợn phấn
tôi tìm tổ xanh trong đôi mắt em
những cọng cỏ mơn khuấy tan môi nhớ
tiếng yêu đương cắn nát khuya lặng
dấu chấm than buồn rụng trên đầu ngực
nụ mai vàng bung vỡ trần trụi
khởi nguyên
nhịp đập con suối bên tai đất
tiếng mùa gặt cùng em
đến gần
những bông lúa vàng ngả vào lòng run rẩy
em khôn ngoan
mùa thố lộ
những hạt lúa cởi ra quyến rũ
vàng kho báu
đừng sợ
bức tranh họa cành rơm tuyệt mỹ
đầy đặn cong vênh trong đôi mắt tôi
dại dột thay để mùa gặt lướt qua
đôi môi rũ mộng
dại dột thay đếm từng buổi giao mùa
khi bông lúa đang chín rộ
chớ tưởng rằng tôi đang nghĩ về em
vì tôi sinh ra đã làm con gặt
những cánh đồng dã thú
những cánh đồng say đắm
tràn đầy lỗ hổng mau chóng xoay mùa
tôi nghĩ đến em là trọn vẹn
tình yêu của bùn và máu
lúa chiêm nương ngả ngớn khi bàn tay tôi chạm xuống
giải mã tình tự thiêng liêng
rất riêng của con gặt
lưỡi hái tôi sờ vào thầm kín
trong cơn mê ăm ắp
không ngăn được mùa lúa chín của em.
Đoạn Trường.