Tranh Lê Thiết Cương
Tôi vừa ngồi xuống ghế, chưa kịp nhấp một ngụm cà phê thì một thanh niên tiến đến gần hỏi:
-Ông già cho xin điếu thuốc được không?
Tôi cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên nhìn xem ai vừa hỏi mình, trả lời:
-Xin lỗi, tôi hết rồi.
Gã thanh niên nhìn gói thuốc tôi đặt trên bàn, giọng hằn học:
-Thuốc còn, sao ông nói hết?
Tôi thản nhiên trả lời:
-Thuốc chùa thì hết, thuốc mua thì còn.
Phải chi anh ta nói năng lễ phép tôi có thể cho anh luôn gói thuốc và gọi thêm cho anh ly cà phê. Gã thanh niên lầm bầm điều gì đó rồi bỏ đi.
Tôi nhìn theo dáng anh xiêu vẹo trước khi khuất sau vách tường. Mái tóc dài lâu ngày không cắt tiả che nửa khuôn mặt đen đủi, sần sùi vì cát bụi. Đôi mắt cái bang buồn bã, chán chường.
Thiền sư Ryokan sống hết sức thanh đạm trong một căn lều nhỏ dưới chân núi. Một hôm, trời vừa tối thì có tên trộm đến viếng căn lều của ngài và không tìm ra được món gì để lấy cả! Vừa lúc thiền sư trở về bắt gặp. Ngài nói với tên trộm: “Hẳn là anh đã phải đi khá xa để đến thăm tôi, anh không nên trở về tay không, hãy nhận lấy quần áo của tôi như một món quà vậy.”
Tên trộm lấy làm hoang mang bối rối. Hắn chộp lấy bộ quần áo rồi chuồn mất.
Thiền sư Ryokan ngồi nhìn trăng, trên người không một tấc vải, trầm ngâm suy nghĩ: “Tội nghiệp! Ước gì ta có thể cho hắn cả vầng trăng xinh đẹp này!”
Câu chuyện đẹp như vầng trăng không thể đánh cắp của thiền sư Ryokan ám ảnh, theo đuổi tôi suốt tuổi niên thiếu cho đến khi trưởng thành. Vậy đó, tôi vì chấp trụ vào âm thanh, sắc tướng trong giây phút đã làm phật lòng thêm một người.
Tôi ước gì anh quay trở lại để tôi đền đáp anh. Quả nhiên vài phút sau anh quay trở lại. Tôi đứng lên mua một gói thuốc Marlboro và ly cà phê đen đá trao vào tay anh. Anh nhìn tôi gật đầu mỉm cười:
-Cám ơn ông già, con có hộp quẹt
rồi!