ngày cuối tháng tư. trời nóng, nắng đổ lửa trên những con đường vắng như… tết. chẳng muốn đi đâu cả. nằm nghỉ ở nhà, mở tivi xem thì thấy toàn đạn, khói, nón cối và cờ.
38 năm đã qua.
Bố thỉnh thoảng vẫn về Bến Tre thắp cho bác Ba Phong một nén nhang và không quên dặn tôi cắm khắp cùng trên những ngôi nhang khác trong nghĩa địa. Mẹ thỉnh thoảng vẫn kể về những ngày ở trong rừng, nói gần xa về chuyện bà Thúy Ba làm mai cho Mẹ (một người không phải là Bố).
trong dòng người tiến-vào-sài-gòn ngày ấy có Bố Mẹ tôi. nhiều năm về trước, tôi luôn muốn hỏi: Bố/Mẹ có thấy bất mãn khi điều hôm qua mình hết lòng tin tưởng lại trở nên một thực tế đáng thất vọng hôm nay? nhiều năm về trước, rất nhiều lần, tôi muốn…
nhưng, tôi nghĩ mình không cần phải hỏi. Bố mẹ tôi, những năm gần đây, không ai còn nói bất cứ điều gì về những ngày đã qua, ngay cả cái ngày-này cũng không ai buồn nhắc. tôi nghĩ mình không cần câu trả lời, bởi đã thấy nó rất rõ trong ý thơ của chú Lê mới viết: …khắp cùng dân tộc ta, góc nào không ác tính?
cách nay 13 tháng, ở ung bướu sài-gòn, tôi chấp nhận cuộc phẫu-thuật cẩu thả để cắt bỏ một khối u ác tính trên ngực bên phải. chưa đầy 1 tháng sau đó, tôi tiếp nhận đợt hóa trị liều cao đầu tiên tại bệnh viện SGH (singapore) để khống chế một khối u ác tính ở xương hông bên trái và một khối u ác tính (khác) chèn trên cột sống của mình.
khắp cùng cơ thể tôi, chỗ nào không… ác tính?
và rồi, tôi thấy khối u ác tính nó cũng như những chuyện bất bình, như những thứ linh tinh, như những người đàn ông đáng khinh và nói dối trong xã hội này. chúng nhiều thấy rõ. có cắt bỏ đi thì cũng chẳng thể lường được chỗ chúng sẽ tiếp tục di căn. con đường của di căn vô lường và quyết liệt. con đường của di căn tận diệt và lấp mờ. thứ nguyên phát của hôm qua, đến hôm nay thật ra có nhìn thấy cũng đã hết-thuốc-chữa rồi.
có còn không, sự-sống?!