Em hãy cho anh chiếc lược hồng
Của thời tóc xõa. Nhớ hay không?
Bao lời sắp sẵn, bao âu yếm,
Hồi gặp em, thôi, lại ngập ngừng.
Biết hỏi gì đây? Biết nói chi?
Mai kia nhà lạ, bước chân đi
Em còn tưởng đến tơ duyên cũ
Vương vấn lòng nhau cả một thì?
Anh chắc rằng em chả nhớ nhung!
Vì tình kín đáo nhẹ lâng lâng
Nhưng ai rõ được lòng anh héo!
Em hãy cho anh chiếc lược hồng.
Để giữ làm ghi. Để nhớ em
Thì nâng lược quý mải mê tìm
Những làn sóng tóc anh từng vuốt
Một chút hương tàn anh đã quen.
Em hãy cho anh chiếc lược hồng
Của thời tóc xõa, nhớ hay không?
Bàng Bá Lân
Hỡi cô tát nước bên đàng
Sao cô múc ánh trăng vàng đổ đi...
hình như cũng của Bàng Bá Lân. Phải khôngạ?!