
Tranh Julia Đỗ
1
mắt đã mòn
những xa xôi đã mất
từ khi tôi nhìn đời bằng con mắt khác
em lòi ra vô vàn sự đẹp đảo điên
chẳng phải của mình…
2
thần kinh đã bùng nhùng những dây xinh chụm trò tơ gió
lá rụng thờ ơ ( không phải thơ )
hoa đêm nở trật ngoài cửa sổ
(rồi chết ở hành lang)
chẳng hiểu vì sao mặt trời thức dậy nhiều khi không đúng giờ…
3
những tiếng bát(bass) thò ra bên ngoài
tiếng ngân nhọn hơn vết cắt
từ khi tôi trám đời bằng lỗ tai người khác
chợt hiểu hơn
cái vỏ ốc và gió chưa từng đủ thì giờ rúc rích cùng nhau
4
tôi có hai lỗ mũi
mũi trái xoa xuýt thơm tho
mũi phải canh chừng - thẩm tra cái thúi
hình như tôi chưa điều hành chỉ huy được nó
(dù nó đích thị thuộc mình)
thúi thơm ầm bà lằng lẫn lộn
thế mới đau !
5.
bốn khổ trên kia tôi quên chấm sau con số
mục năm này sực nhớ ra
- chấm chưa phải là hết
- chấm chỉ để nghỉ ngơi
chấm chỉ như cái nốt ruồi duyên nơi cửa miệng
(cái chấm thanh minh )
(thấy chưa, đố ai bịt được miệng nhau suốt đời…cho nên chấm chỉ để…như trên )
6.
đã nhớ thì rất khó quên
(cho nên sau số sáu này có chấm )
chấm này không phải nốt ruồi
là chấm nghỉ ngơi
ð tạm dừng, không viết nữa!
(sáng nay linh tinh thế là vừa! )