
Không hẳn niềm vui, cũng không hẳn nỗi sầu
Có lẽ một nỗi buồn thương đã dần dà dịu lại
Khi nghe tiếng Em gọi Anh ngoài cổng vắng
Chỉ lời thôi, người chẳng thấy tăm hơi
Đùa cợt mãi, một ngày Em lại tới
Ta lại bắt đầu như đã bắt đầu
Tóc lại xanh, lại nói cười nhí nhảnh
Thư viện lê la, quán cơm bình dân, và một góc cà phê
Những câu chuyện không đầu không đuôi chắp vá
Như những người sinh ra để yêu nhau không phân trần phải trái
Bàn tay trống không dễ nắm chặt hơn
Sau hạnh phúc, những giấc mơ và tiếng cười trong vắt
Là căng thẳng, hoài nghi, toan tính trẻ con
Những cãi vả không đâu, chuyện lẫy hờn vụn vặt
Rồi kết thúc như ta từng kết thúc.
Và bao lần âm thầm anh tự hỏi
Không rõ sao trái đất không dừng lại
Ngay ngày đầu tiên ta vĩnh viễn chia tay
Thành phố nhỏ tránh đường rất khó
Vào một nơi ra hai cổng dễ gì đâu
Ta như hai kẻ ra tòa quay mặt
Chánh án lề mề không bao giờ tuyên phạt
Hội thẩm đoàn bàn bạc mãi chưa xong
Và khác chi những cặp tình nhân trên trái đất
Ta lại tự hành ta câu hỏi muôn đời:
- Chuyện gì đây! Nào, có chuyện gì đâu!
Cả triệu cuộc tình cứ thế chia ly
Chuyện yêu đương xưa nay cũng mập mờ chẳng kém:
Hai người lạ gặp nhau, rồi vô cớ yêu nhau!
Anh lại nghe tiếng Em đầu ngõ
Sẵn sàng bắt đầu như đã bắt đầu
Sẵn sàng kết thúc như ta từng kết thúc
Tiếng em dịu dàng trong gió đông lạnh buốt
Điệp khúc lạc dần giữa biển thời gian!
Gửi ý kiến của bạn