người ngồi chong cô tịch
gió muộn phiền đan thêu
bao nhiêu giường số trống
tắm giọt hằng trơn lay
*
đàn nằm im trên vách
phím dây mòn lá son
tơ so câu thiền lặng
rỗng để dừng cách ngăn?
*
trời trừ muôn đóa sáng
bằng vạn hằn tối tăm
lữ phận cùng chớp lóe
ngộ nhận phần sói đen
*
một khoang đầy tích tắc
thiếu ngót đi thời gian
một khoang im dịu hiền
thả trôi dài bất tử ...
*
tôi và anh lững thững
cất xây niềm cố hương
anh và tôi bôi xóa
dấu chân vòng đáng thương.
(Trần Thi Ca)
Gửi ý kiến của bạn