Mưa giông
Mưa rát mặt tháng năm
con chuồn chuồn kim cõng gió về trời
chỉ còn tôi với mùa gầy
nằm nghe chuột đồng cắn thời gian cót két trong đám rạ khô…
Từ bữa say trăng em không còn về qua những lối bùn quê bụa
Tôi gắp vàng son chưa đủ bữa mặn nồng
lỡ chén…
Con nước mông lung chạm mình lên những bờ bãi dập dờn lau lách
cắt ngọt nỗi nhớ vào đêm
Say man dại
Say rạc mình
Em chối bỏ cuộc tình như chối bỏ một ly rượu quá tràn
Tôi hớp ngụm buồn nghe lòng đăng đắng niềm cuối thu
Mưa giông…
Giấc mơ sông Hàn
Em dắt mùa sang bến kia
sông Hàn sương luồn nỗi nhớ
những mặt câm
ghế đá
chiều Bạch Đằng tôi thành người nhặt lá
giấc mơ cài khuy thiếu nữ
em đôi xuân lặm nắng hồng
môi nửa vầng mười sáu
chênh chao chiều Hòa Vang sũng đồng gió
tôi về gặt ngọn thơ vàng
gom hết câu lục bát mùa thu
trả nhau đêm ba mươi
trả nhau đêm môi hương
em dắt mùa sang bến kia
sông Hàn tôi chừ như trục cầu
nằm nghe em quay dọc nỗi khuya
trôi…
trôi…
Đỗ Tấn Đạt.
Gửi ý kiến của bạn