Sao người không gọi tên tôi
Sao người không gọi tên tôi
bằng tia lửa mắt
bằng đôi ngọn lòng?
bằng âm vực những đời sông
hay muôn lá đắng - phiêu bồng kiếp mây?
bằng giông bão của bàn tay
bằng muôn vía cỏ hồn cây gió ngàn?
bằng lệ chát những cung đàn
bằng đêm côi cút đèn tàn bóng đau?
sao người cứ gọi tên nhau
bằng bờ môi thắm lợt màu thủy ngân?
Phía ấy
Phía ấy màu xuân phai chưa em
những kiếp hoa còn trinh nguyên làn môi thiếu nữ?
trong những nụ nắng chiều tà em còn gói ghém
những khát khao thanh sạch dịu hiền?
phía ấy những sợi tóc mẹ còn vin mùa giông bão
tết những ngày bình yên?
phía ấy đêm ngọn đèn còn chênh chao
cha còn ngồi xâu tiếng thở dài thành ước mơ làm cánh chim đưa con vượt qua trùng khơi dâu bể?
phía ấy những đứa em áo quần có còn trăm mảnh vá
những bàn tay măng non còn lem lấm bùn lầy?
nước mắt mồ hôi còn nhuộm nhòa nụ cười hồn nhiên thơ dại?
đã lâu lắm anh chưa lần trở lại
chỉ biết giữ trong lòng những nỗi nhớ chẳng gọi được thành tên...
Xin
xin lần gọi lại tên nhau
kẻo một mai lỡ mùa đau tiễn mùa
xin gom mộng mị cho vừa
kẻo khi thức giấc còn thừa hư hao.
Hoài niệm
Ký gửi lời yêu lên cỏ
người đi
ruồng rẫy tháng năm xanh
ruồng rẫy mảnh tình trứng nước
bỏ mặc tôi ngồi nhặt mấy mùa phai
mù miết cơn đau trái vụ
tôi ngu ngơ làm con dế khù khờ
hiến thân cho những chiều vỡ nắng
để những đêm hắt hủi khúc kinh cầu
cô đơn như chuyến tàu vô định chở tim tôi về đâu?
Vời xa
vời xa
ai ngày xưa cải vàng ngây thơ triền đê
để bây giờ biển sông đau hoài vết thương hoài niệm
vời vợi những mùa không tên
nhễu xuống đời tôi giọt buồn củi mục
mảnh tình hoen màu cỏ úa
nhớ thương lệch quỹ tinh cầu...
liệu rồi có bao giờ trong giấc mơ nào đó
một giấc mơ không bỏng rát khuôn hình
người về cùng tôi
cầm tay nhau như hai dãy phố buồn giáp mặt một chiều mượt gió
lặng nghe đời ruồng rã những rong rêu?
Mơ
(viết cho những giấc mơ)
một ngày chết gió
tôi ngồi nghĩ về em
về tôi
về những phận người chưa tìm ra cột mốc
và những giấc mơ không định vị
những lời hứa không gia tốc
của loài thú ăn đêm...
một ngày biển động
tôi ngồi mơ về những mùa sóng ngủ quên
về những kiếp phi lao chắn bão truyền đời
vô tư canh giấc ngủ cho người
để nhận về hai tiếng"vô ơn"
một ngày dòng sông cạn đáy
tôi ngồi mơ về những mùa quằn quại lũ nguồn
loài phù du thoát thai ra bể lớn
ngỡ mình hóa thành rồng...
một ngày bầy thú hoang bị giam cầm giữa chiếc lồng đại ngàn
tôi ngồi mơ về những cơn mưa trái vụ
hồi sinh những thung lũng điêu tàn...
Nói với mình
Thôi
đành về "giỗ" giấc mơ còng gió
biển kia có cạn bao giờ
mà chờ viên tịch bão giông?
Khắc khoải gần nửa đời
chờ nỗi đau phân huỷ
chăm bón mầm hi vọng
đâu ngờ cằn cỗi tương lai?
Về thôi
trời có chật bao giờ
mà mơ chạm tới vầng trăng viên mãn?
tháng ngày thương vay khóc mướn vật vờ
sa mạc đời vẫn bặt tăm bóng hình ốc đảo!
Về thôi
mùa đông có hết lạnh bao giờ
mà mơ mái nghèo nụ cười mẹ già khởi nắng
đêm cô tịch có khi nào không quạnh vắng
mà mơ tâm tư
tìm thấy một chân trời?
Đam mê
Mỗi buổi sáng khi trần gian lột kén
tôi cũng tung tấm chăn ngai ngái mùi những giấc mơ nhập nhoạng hình hài
và xoải vó vào cuộc chơi số phận
gạo tiền cơm áo
và mỗi tối
khi hố đen lòng người tạm khép
tôi lại về dan díu cùng thơ
nhiều lúc tôi như đứa trẻ lên ba chẳng biết sợ trời sợ đất
khệnh khạng đi mò giới tuyến của ngôn ngữ
nhặt được cánh hoa mục rữa giữa vũng lầy
mà cứ ngỡ hái trọn vú mùa xuân
nắc nẻ cười rung mạch nguồn nhân thế
một đôi lần leo được lên ngọn đồi thấp tẹt thấp tè
nhầm tưởng đã đứng trên đỉnh cuối cùng của sự vinh quang
tôi vênh vang xem những kẻ khác chỉ là bụi cát
cho đến khi những trận bão khen chê ào ạt ùa về
phũ phàng xới tung tận cùng đáy huyệt tâm tư
tôi mới nhận ra
loài đom đóm không phải là vầng dương ngời chói
Lặng lẽ tôi tụt xuống và lê về mái lều xiêu xẹo của tôi
đờ đẫn nhìn thời gian nhiễu xuống cánh đồng đam mê chẳng chịt dấu chân chim...
Âm thừa
Người đi không về lại
gió dằn nát mùa quen
phố xưa mòn bóng đợi
buồn trơ núm rêu hèn
theo phím ngày phím tháng
tình côi cút âm thừa
mỗi mùa trăng hàm tiếu
vỉa hè ngồi bơ vơ
ta gói những vần thơ
gửi vào đêm lạc vị
rượu cay là nỗi nhớ
nhấm cùng mồi hư vô
Ưu ban
Ta vẫn thường đi và về qua lối ấy mỗi ngày
dù đã bặt tăm màu áo trinh nguyên thuở em mười sáu
ta vẫn thường vu vơ đuổi mây bắt gió
nối thành sợi giây ưu tư quàng lên cổ chiều sầu
hình như có một gã ất ơ si tình nào đó
một lần quá chén nói xàm rằng tình yêu đơn giản chỉ như là tờ tiền pôlyme trao đổi từ kẻ này qua kẻ khác
để rồi khi trời quang mây tạnh gã lại ngồi trên trái tim mình nhặt từng mảnh xác
lấy nước mắt rửa dần những chiếc xương mục ruỗng niềm đau
hình như có một đêm nảo đêm nào đó
gã thi sỹ vô danh qùy dưới tỷ vì sao
trợn trừng con ngươi chằng chịt vi mạch huyết
mong nhìn thấy đôi mắt thẳm sâu của người xưa xửa xừa xưa
và thất vọng hú lên như loài sói cô đơn nơi rừng hoang u tối
miết tầm tâm thức
vô cực đắng cay
thời gian cứ như ông thầy giáo già trái tính
dạy hoài một giáo án rập khuôn
và ta suốt đời vẫn là cậu học trò lưu ban lớp tình yêu vỡ lòng
lặng lẽ đi và về
qua lối ngày xưa...
Em ru gì
Em ru gì?
Đắng cay bao mùa chằng ngủ!
Giấc mộng ngày xanh hóa thạch lâu rồi
trái bình yên chưa kịp chín
đã nảy mầm nỗi đau!
Em ru gì
cánh chim chiều lạc nẻo về cố quận
ngơ ngẩn nhìn mây thảng thốt cháy cuối trời
em ru gì kiếp gió mồ côi
suốt đời độc tấu khúc tình dang dở!
Em ru gì
sân ga chiều đông
đôi chân bơ vơ đếm hoài quạnh vắng
bất chợt thấy mình mắc nợ ngày xưa!
Em ru gì
bài thơ viết nửa đời chưa trọn lời trái tim mùa biển động
mặn chát bờ môi
nụ hôn nhàu nát đêm trăng hò hẹn
em ru gì cho ta
cho em?
Một ngày kia về khóc tiễn đưa mình!
Một hôm tôi thấy
Một hôm tôi thấy
nắng sũng ướt đôi bờ trần thế
bãi bờ nhân tình khắc khoải đợi mưa về hong khén
lá vàng cười hồ hởi đón mùa thu
vầng trăng nương nhờ ánh sáng triệu vì sao
mò mẫm lê qua rừng rú
bình minh soi đường cho loài cú
lũ quạ hoang nhìn xác thối dửng dưng
những con nhộng tằm sinh sôi chẳng cần kén
bầy giã tràng ngồi trên ngai cho sóng biển
dập đầu xin thứ tha
một hôm tôi thấy
bọn rêu hèn ghê tởm mái nhà
con đường quèn khinh đám bụi chiều đồng bóng
bọn chim hếch mặt đứng trong lồng
coi thường bầu trời cao vợi
một hôm tôi thấy
hình hài giấc mơ tôi thuở rời bụng mẹ...
Về
trở về thôi trở về thôi
nằm nghe sương gội mồ côi kiếp mình
chiều liêu hoang bóng điêu linh
buồn lem vũ trụ chân tình mù tăm!
chiếu chăn khóc mụn góc nằm
bụi hèn phủ kín dấu dằm chờ mong...
PTĐ