Gió trở mùa ngồi ra lá ngủ Đông !
Trời đã sang đông
Thành phố vắng
Anh về trong nỗi nhớ hanh hao
Thân viễn xứ vết chân người gởi tạm
Giá lạnh nào thăm thẳm rót vào tim
Trời đã sang đông
Khắc khoải những cánh chim
Ngàn ô cửa giấu mình bên mắt nhớ
Bông tuyết đầu mùa phủ cây mầm trăn trở
Ạnh lặng lẽ soi mình hằn dấu vết của thời gian
Có lẽ nào bên vách chớm đông sang
Ai xa xứ mơ về miền cháy nắng
Em thơ ngây trắng tinh miền tĩnh lặng
Anh đặt vết chân mình cho năm tháng gởi xôn xao
Trời đã sang đông không biết tự lúc nào?
Bàn tay đếm vết lăn đời hóa đá
Trái tim anh bập bênh niềm thật giả
Gió trở bên mùa ngồi ru lá ngủ đông
Tôi về thôn nhỏ vắng bóng người…
Ngắm vầng trăng sáng thuở đôi mươi
Lối xưa bóng mẹ không còn nữa
Vẳng tiếng rao đêm
Nhớ tiếng cười …
Chạm
Phố đêm chạm gót đông trôi
Tuyết rơi khắp lối lòng tôi thắp sầu
Nhớ người ở chốn không nhau
Thân nơi viễn xứ hồn đau đáu… người !
Phố đêm chạm một tiếng cười
Bàn tay chạm rét, tim người chạm đau
Ta thời khắc chạm tim nhau
Tháng năm như đã bạc màu mờ phai
Phố đêm chạm một hình hài
Người đi qua phố cong vai trĩu lòng
Thanh xuân em nảy nụ hồng
Tôi ngồi tạc tượng trăm năm vẫn khờ
Phố đêm chạm bóng ngẩn ngơ
Thấp cao, nghiêng ngả, hoang sơ, phận đời
Tìm tôi mắc giữa rối bời
Em , người xa lạ, số trời, phận tôi
Phố đêm chạm bước xa xôi
Thẳm miền đông lạnh đơn côi bước người
Sợi tơ trời mắc trêu ngươi
Chạm qua duyên nợ, thoáng cười, rồi đi…
Trường làng
Trường làng ngày xưa ấy
Tuổi thơ tôi đi về
Dăm lớp học bên lề
Có mảnh sân nho nhỏ
Mảnh sân mọc đầy cỏ
Xanh xanh như khoảng trời
Chú bò con ngơ ngác
Cũng muốn vào trường chơi
Bình minh nắng buông lơi
Cổng trường quê đã mở
Lũ trẻ mừng hớn hở
Lấm lem mặt đến trường
Cô giáo mình dễ thương
Tóc xanh xõa mây huyền
Chiếc cặp con lủng lẳng
Cô bỗng thành cô tiên …
Giọt nắng mãi nghiêng nghiêng
Đong đưa theo lời giảng
Tiếng cô hay như hát
Trong vắt mảnh trời quê
Mùa giông bão kéo về
Sân trường ngập ngụa nước
Cô trò bì bõm bước
Trèo đến lớp ngắm mưa
Trang giấy mỏng khi xưa…
Chẳng còn khô mấy nét
Dòng chữ xanh xộc xệch
Trôi theo những lối về
Một ngày chợt nhớ quê
Tôi cứ cười tủm tỉm
Hoàng hôn mờ núi tím
Nhuộm mái trường tôi yêu!
Nguyễn thị Bích Thoa
Gửi ý kiến của bạn