ta đừng ngồi bên nhau
nhấp ly cà phê đắng
nói nhiều câu câm lặng
mây ùn xa rênh rang...
ta đừng nhận ra em
vốc chiều vêu nhạt nắng
cười tan muôn sóng gợn
mà lòng hai đại dương.
thân gom đầy vụn sứ
chắp chiu vật sầu hương
rẩy keo lệ tâm mình
say hình hài của đất.
đừng kể nhiều cho mai
trong bẫy hầm quá khứ
thưa tia nắng ngọt lành
chiếu xanh lòng tơi mới
đừng len dưới bóng tay
quên dần vầng trăng sáng
những rễ tối âm thầm
mọc quanh người không bước...
Trần Thi Ca
Gửi ý kiến của bạn