Vỡ nát cơn buồn
đôi khi trong đời
thấy mình thoáng hiện
lần theo nhánh bão khuya
đêm chập chờn trở giấc
ta như con lật đật
xoải tay vồ bóng ai
bóng cùng ta không hai
biển dìm sóng nặng vai
thèm gót hài bờ cát
ta mơ em mặn nhạt
mỏm đá vàng trổ bông
em ngồi hát trăng trong
khúc nghê thường mùi mẩn
dạo cảnh đời mênh mông
chờ chim về báo bão
giấc mơ nào song đôi
rống vang nhiều mảnh vỡ
khóc ré lời khát khao
bên dòng sông thú tội
em ơi ta tật nguyền
lỡ buông lời tự nguyện
nắng nào chẳng cho ta
hong vàng lời yêu dấu
cơn mưa phùn lâm râm
tay em sờ mặt ướt
tay nào mình nắm chặt
âm ba khúc phù vân
con tim nào mộng mị
gõ cửa mùa ái ân
có đến muôn ngàn lần
rung chuông như tận thế
có đến muôn ngàn lần
bèo dạt ngóng mây trôi
dốc tình thay đổi dạng
lời tình buồn rong chơi
đập nát cơn buồn vỡ vụn ....
hỷ kiến am 25.6.2015
Lê Phương Châu
Từ trang thơ cũ
nắng ấm từ đôi bàn tay trở lạnh
đời quạnh hiu theo mảnh vỡ bão đêm
dòng sông ngàn năm trôi lênh đênh
thất lạc nhau tình đầu, tình cuối
ta còn ta vết hằn sâu quá khứ
quay về lá úa buổi tàn thu
trang giấy khô rang ma mị sương mù
âm bát quái phơi lưng hài vũ điệu
đêm vỗ giấc soi đỉnh trời cách biệt
chút gió chuyển mùa rõ dấu xưa
tiếng ai vang vang tịnh như mơ
thiên đàng lập lờ rung áo lụa
cánh nhạn về đâu reo vội vã
ta về đâu cơn sốt vút lên cao
có phải quỳnh hoa nở nửa đêm nay
tình xót xa bật máu rơi thành lệ .
Lê Phương Châu
(hỷ kiến am tháng 6.2015)