Tôi đã gặp anh trên Facebook, rồi quen nhau và rồi vào trang của anh để đọc thơ.
Điều khiến tôi bất ngờ ở đây chính là chất giọng thơ của anh rất lạ lẫm, với một người viết trẻ có thể coi là cá tính và sáng tạo. Tôi bắt đầu thích thơ anh từ những bài thơ đăng lên Facebook như thế.
Chúng tôi đọc thơ của nhau và thường tìm ra những cái chung. Với những người viết trẻ như chúng tôi đó chính là sự năng động và nhiệt huyết sáng tác. Chính vì quan điểm tiếp cận sáng tạo với thi ca đã đưa chúng tôi là đôi bạn khá thân trên Facebook. Hầu như những bài thơ của anh đều đa âm sắc. Ở đó ngôn ngữ được thăng hoa mới mẻ làm người đọc khá là thích thú:
‘’ngày tuột dưới chân em.
ánh sáng di quan vẽ ngoằn
ngoèo kí tự trên nền trời chỉ vân xám bạch.
lời sấm tội rĩ rền
hoàng hôn không rõ ràng ngữ
nghĩa.
góc phố tém tàn hương.
người con gái tém đôi chân
trăm họ.
với đôi hài sặc sỡ, này
vàng, này xanh, này đỏ.
vừa qua đây.
vừa ở đây.
phản quang sắc màu kì diệu.
phản quang ngày mung muội.’’
(trích’’ ngày tuột dưới chân em’’)
Tôi khá là thích những thứ ‘’ánh sáng di quan’’ hay ‘’kiểu phản quang sắc màu kì diệu’’ đó.
Trần Võ Thành Văn không những cho thấy độ nhạy cảm của anh với thiên nhiên, mà chứng tỏ anh đã quan sát thật kỹ chúng di chuyển và thay đổi:
‘’ trái bàng ở góc sân nhà
em
trái bàng ở góc sân nhà tôi
nơi đó bầu tâm sự mùa thu
phân mảnh
tôi đã từng mơ về con đường
của gió
góc sân và mùi thơm tóc em
sự lặng yên hé cửa’’
(trích ‘’Tâm sự trái bàng’’)
Rất nhẹ nhàng và cảm xúc, tác giả đã đem hình ảnh trái bàng (một thực thể) để nhắn nhủ một mùa thu đang phân mảnh ( chủ thể). Thơ Trần Võ Thành Văn là một giọng thơ rất trữ tình, tôi rất thích cái cách mà anh dùng từ láy và điệp từ để diễn tả một thế giới quan sinh động:
‘’bầy quạ rỉa câu kinh
thả xuống lòng thành phố.
thành phố không tiếng nói.
thành phố lập trình tôi -
rung động ý thiền.’’
(trích "Lập Trình’’)
Đề tài về tình yêu có lẽ là đề tài xuyên suốt quá trình làm thơ của tác giả gốc xứ võ này. Anh có những câu thơ yêu và đáng yêu như chưa bao giờ yêu:
‘’trả từng sợi tóc.
trả từng nỗi đau.
dẫu muộn phiền tích tụ và
chiều vẫn bay vào đơn lẻ.
mùa bói qua rất nhiều im lặng.
sợt trơn mái tường im lặng
đừng yêu và đừng chia tay.
đừng ồn ã và đừng dày lên
khoảng cách
cơn mưa ngoại đạo tội
tình’’
(trích: ‘’Mở cửa cơn mưa’’)
Hay là
‘’vỡ từng mảng sang.
hồn nhiên nhẹ nhàng.
bầy sâu lâu rồi ẩn thân
tiếng cắn.
gác trọ võ vàng rêu.
khung cửa sổ nhỏ vừa âm va
nhỏ.
bầy sâu duỗi mình đo bóng.
bầy sâu duỗi mình đo nhớ.
dài truông lưu ly’’
(trích ‘’Mùa thu, sáng hôm nay’’)
Yêu và cô đơn đã được Thành Văn đưa vào hoạt cảnh mùa thu với bầy sâu và gác trọ võ vàng để rồi đo nỗi nhớ dài như truông lưu ly.
Có lẽ vài ý kiến chủ quan của tôi không đủ để các bạn có thể chiêm nghiệm thêm về thơ tác giả trẻ sinh năm 1986 quê quán ở Bình Định này. Song với tôi, Trần Võ Thành Văn xứng đáng là một cây viết trẻ đầy tìm tòi và sáng tạo. Rất mong anh sẽ phát huy ngòi bút của mình để đưa độc giả đến một dòng thơ mới nhưng cảm giác vừa quen vừa lạ như nhan đề tập thơ đầu tay mà anh sắp in ‘’ Quen và lạ’’. Chúc anh luôn thành công với con đường thơ của mình.
Quảng Nam, ngày 31.8.2015
Đỗ Tấn Đạt
Rất cảm ơn trang thơ nầy đã chịu khó giói thiệu thơ các bạn cũng như tiếp nhận các dòng thơ, người thơ đến từ muôn phương., tạo thành một sân chơi bình đẳng và văn minh lắm. Trân trọng!
Bình Địa Mộc.