Tờ giá thú không tên.
Nửa đêm
trên tán cây có tiếng loài chim cú
cành cung cong gà gật cú kêu buồn
nửa đêm
gã lặng lẽ ngôi im trên ghế đá
chỉ một mình tâm sự với canh thâu
nhờ vạn vật xác minh tờ giá thú
giữa con người và một khoảng thâm u
Mỗi sáng
gã đi bằng chuyến xe sớm nhất
về nơi mặt trời phục sinh
nói cười như một loài hạnh phúc
uống giọt bình minh khát giọt tình đời
mỗi sáng
gã bới vạt phù sa bồi lấp
để tìm tờ giá thú chưa kịp ký tên
giữa con người và cái bẫy nợ ơn
Giữa khuya
trên tán cây tiếng não nề cú cú
gọi cho ai bằng ngôn ngữ bóng đêm
băng đá lạnh gã nhìn soi thế giới
mình nơi đâu trong cái cõi mông mênh
khuya lắm
con chuột nhỏ gặm da giày rách mục
gặm vào ngón chân tím tái hơi sương
mình gã âm thầm gặm nỗi cô đơn
Rồi ngày đến
khi bình minh óng rực
chuyến xe lao về cuối dốc đời
kỳ lạ nụ cười nở trên vành môi tím
con cú ngủ ngày chợt tỉnh giấc lẻ loi
gã nằm đó mặt trời không đánh thức
tờ giá thú kia chẳng ai ký bao giờ
Khóc đi khóc đi.
Người đàn bà ụt ịt
bước ra từ góc khuất
tát vào mặt đứa bé còm nhom
khóc đi khóc đi
tiếng nấc cụt
nhanh hơn
rồi bỗng nhiên đứa trẻ gào to
cả người rung lên cơn điên lề đường
Có nhà hảo tâm dừng lại
ném tờ bạc vào cái sinh linh nhỏ
miệng lầm bầm vô nghĩa
nhíu đôi mày thương cảm
rồi bước vô tư thanh thản tâm hồn
nghĩ rằng đang để dành phúc đức cho kiếp lai sinh
Có nhà hiền triết lắc đầu
chiếc ví nằm yên trong túi quần
cho là giúp kẻ biếng lười
những kẻ vô nhân
những bại hoại ẩn cư trong cuộc sống
để hoàn thành cái triết lý nhân sinh
Có người sang trọng vội vã rời đi
bởi những mảnh đời kia xa lạ
với thời trang chói mắt rượu thơm cay nồng
với mỹ vị lầu cao xe đẹp
Sợ vấy lem đẳng cấp cuộc đời
Người đàn bà béo tốt
bước ra từ góc khuất
tát thật đau khóc đi khóc đi
đứa trẻ nấc cụt
lạc khàn giọng khóc xin
xin cái thứ mà nó chưa dùng đến bao giờ
chỉ biết chiều nay được nắm cơm ôi
nhờ cơn khóc của mình
vì nó chưa biết nhục
vì đói…
Duyên An
Gửi ý kiến của bạn