Bầu trời trên gối
mỗi buổi tối tôi thắp bầu trời trên gối
sáng mênh mông xa từ những cánh đồng
cuộc sống của tôi nối liền với con đường làng quen thuộc
em bé nhoẻn miệng cười vương một hạt cơm bung
mỗi buổi tối mùi dầu rái hắc lên mái tóc
mẹ đội thúng đi băng tuổi thanh xuân của mình
con đường tắt mẹ đội về niềm vui sớm nhất
mẹ kết nối cuộc đời
tôi thân thuộc với quê hương
mỗi tối bầu trời nghiêng trên gối
tỏa sáng tình yêu quảng đại
thời gian chắt lọc nụ cười ánh mắt
ngọn gió xoa đầu cho ý nghĩ xanh thơm
đêm tiếng mẹ ru êm đềm đầu nguồn sông Thu lấp lánh
mùa hiền như một búp sen
đêm xa làng tôi thành mẹ những con đường đã đi qua
đêm'' nơi chôn nhau'' vươn rộ màu yêu chân thiết
tôi thấy mình hôn lên bàn tay
bầu ngực quê hương
mẹ khóc
tôi nắm lấy tay đời nắng kịp rót bình minh
Chớm đông
Mùa đông mở ra những đời sống khác
Em có nhận ra sợi nắng tươm màu!
Anh choáng váng bồng bềnh trên tóc ấm
Hoa sữa nhấc mình ngồi lại với trăm năm
Bước em cùng nắng sớm cách ly mùa đông
Mọi ngả phố đã nồng thơm vì nhớ
Mùa đã yêu em và em đã quên
Em bước tới những cánh đồng bước tới
Em rẽ ngang sông ngắt nhịp
Ví dầu...
Mọi ngả phố đã nồng thơm vì nhớ
Một bông hoa đã thắm gió reo lời
Một ánh mắt đã chạm mình xưa cũ
Một bước quen Đà Nẵng chớm đông rồi!
Cắt tóc
Những sợi tóc kéo dài từ mùa nắng cũ
vừa chớm đông đã xoắn xít muộn phiền
sự sống kéo dài từ trong nếp nhớ
bàn tay mẹ luồn tóc xanh cánh diều cõng hương bay lên
Một đường kéo đi qu một đêm trăng khuất bóng
một giọng ru êm man mác đổ ghềnh
một đường kéo qua hững hờ lưng lạnh
bầu trời xa xanh gió hở hụt hương gầy
Một đường kéo qua mái chèo gác bến
dòng mê im trôi biển đời nổi sóng
những áng mây đen nặng nước về nguồn
Đường kéo đi qua tiếng gọi quyến rũ bên ngoài sự sống
khi tôi soi gương mùa đông đã tràn mắt mẹ
khi tôi giũ tóc mình bước đi mùa đông đã tràn mặt đất
Nhan sắc của nỗi nhớ
em dấm dúi vào giấc tôi cơn mơ bừng như mùa xuân quá thể
tôi miên man bằng nguồn cơn của sự dở dang
khác biệt em dồn nén tôi thành sóng
khác biệt em và lí lẽ trái tim vĩnh hằng nơi lồng ngực
tôi dấm dúi môi cười vào bước trăm năm
và đĩnh đạc giữa tháp tùng mắt nhớ
có mùi hương biết len mình vào tóc
sẽ gặp tay thơm trong một sớm đông lành
dấm dúi ồn ào,dấm dúi lặng im
ngày lắng xuống trong tôi dịu dàng ánh mắt
xòe tay nâng cành lá gió
mùa đông trở biếc trong gương
TRƯƠNG THỊ BÁCH MỴ.