Những tán lá
cách nhau nửa cung mà trùng âm nên tuyết rơi ngay
thềm cỏ thơ trinh buôn buốt phía giấc mơ
bình minh
rộng quãng tám cất tiếng mộng du
thương mấy
cho vừa âm giai giao hưởng nụ hôn khiếm thị
có phải hoàng
hôn mặc định màu chiều
có phải nụ cười tỏa nắng ấy
thì thào chạy trốn sự mê hoặc tận cùng bóng tối nhuốm ngủ sắc ả ngoại tình
mã hóa cuốn
hương đêm
N cài thuật ngữ lên đôi môi trăng hoa
và siêu thực như một sắp đặt không tình cờ
khúc Romance
dữ dội sang ngang
tiếng Guitar
mê sảng khác thường
bối rối riêng
mang từng giá trị yêu thương ước vọng
trái tim đẫm
sương hoang mù lòa
Cơn nức nở M tưởng chừng vạch sẵn đường bay
đâu vùng trời
kiêu hảnh
tươi nụ cười phai nắng
còn nồng hơi thở quen
mười ngón tay thuộc lòng những mạch âm
ngầm can gió
ngược chẻ mây cạnh thời gian giương cung
Đêm chồng chéo bên gió vầy cuộc vui, mây buông chẳng hạn kỳ
những tán lá không thuộc về tương lai lạc âm cuối mùa
ôi! dấu vân môi tự mã hóa một cung bậc bình minh...
đốt thiêu ánh của bình yên, của tình yêu định mệnh nép sau ngực trái
bản đàn gầy guộc trơ trọi níu giây phút ta thuộc về nhau
Loanh quanh em, một phần đời yêu mãi N.
Thơ- Jen.