NGÕ KHÔNG TÊN
Ta ghé chiều nay ngõ không tên
Anh về gom nắng khoảng mông mênh
Mời em mang chút hương xuân
lại
Cho gió mây đan một chữ tình
"Cô nhỏ" đong đưa làn thu
biếc
Hồn anh chợt trẻ hóa ngô nghê
Vần thơ lỗi ý vương lá đổ
Điệu nhạc sai cung lạc lối về
Anh bắt đền em bài thơ lỡ
Không tên ngõ cũ đến cùng mơ
Chùm hoa mắc cở bên rào vắng
Đợi gót chân em khẽ níu hờ
Ta lại bên nhau vần thơ kết
Khoảng trời riêng có ngõ không
tên
Chút yêu chút mến chờ em dỗi
Gói cả vào thơ để bắt đền
TẢN MẠN CUỐI NĂM
Em đi nhặt nắng cuối năm
Mười hai mòn mỏi bóng răm Sài
Thành
Nơi ươm hò hẹn cuộc tình
Mùa đông vắng bóng lung linh nắng
vàng
Phương anh đông có vội vàng
Trời riêng em vẫn thênh thang mây
hồng
Anh chia em ngọn gió đông
Em chia anh chút nắng trong thẹn
thùng
Đan trong nỗi nhớ tận cùng
Sài Thành ta hẹn lối chung vai kề
CHẠM XUÂN
Những tia nắng nhẹ nhàng xuyên qua
kẻ lá
Cơn gió Đông muộn màng hối hả níu
thời gian...
Là gì nhỉ?
Khúc giao mùa lãng mạn
Ta lại chạm nhau... e ấp... thoáng
xuân về
Anh thấy trong mắt em mùa xuân đẹp
thế
Phút xao lòng nên rớt vội câu thơ
Vắt qua lối ta đi... nghe tiếng xuân
đang thở
Đọng thành sương trang điểm lá cỏ
mềm
Lũ ong bướm chừ ngất ngây ngọt
lịm
Khẽ rung lên trong nắng... nụ xuân
hồng
Ta chạm khẽ môi nhau... hương như
đọng
Chim bổng dừng tiếng hót... gió
ngừng trôi
Em dịu dàng trong dáng tinh khôi
Anh mượn nụ xuân tỏ tình lần nữa
Chiều vụn nắng đôi môi mềm như
tựa
Đóa hồng hoa khép nép trước hiên chờ
Trong se sắt ngày cuối đông bỡ ngỡ
Ta lắng nghe nụ xuân nở bên đời
Đi bên nhau ngõ tình thêm sắc mới
Xuân chạm đời vời vợi cả trời
xanh
CHẲNG THỂ VÁ VÍU BẰNG HƠI ẤM LẠ
(cảm xúc từ một câu chuyện...)
Người đàn ông bước một chân từ quá
khứ
Tìm chút sắc màu cho cuộc sống cô
đơn
Cô bước vào đời anh luồng gió mới
Tổ ấm bừng lên những hạt nắng vàng
Căn bếp vắng nồng lên hương thoang
thoảng
Đôi mắt nai... trẻ lơ đãng ngước
nhìn
Chúng thưởng thức... chẳng khen chê
yêu kính
Anh... dùng bữa vội vàng chẳng cảm
xúc... thản nhiên
Rồi tất cả như tan như biến
Anh đi làm, bọn trẻ nghiện chơi game
Cô lặng lẽ ngồi nhìn ra đầu
hẻm
Thế giới quanh cô xa lạ vô cùng
Lên phòng trẻ cô đến gần cạnh
chúng
Cảm xúc thật tình vuốt khẽ mái tóc
non
Chợt... chúng vội nghiêng mình như
chạy trốn
Ánh mắt lạnh lùng làm thương tổn
trái tim cô
Chiều nhàn nhạt nắng giã từ con
phố
Dáng cô đơn cô ngóng đợi bên mành
... người duy nhất cần cô trong gian
nhà lạnh
Anh đã về...
Cô... mắt lấp lánh niềm vui
Bọn trẻ quấn bên anh... cô thui thủi
Lại cơm chiều, giặt giũ... tủi mình
thôi
Cô đã biết yêu anh trong nông
nỗi
Làm sao đây???
... lại bó gối thẫn thờ
Những đêm tối cô đơn sầu vụn vỡ
Cô vì anh buông lỡ một tình
yêu
Và đoạn kết... ra đi ngày nắng dịu
Anh bâng khuâng nhặt mảnh nắng vô
hồn
Anh không giữ được những điều mình
muốn
Cố vá víu đời mình bằng hơi lạ
"người dưng"
Anh không biết sự vô tình không
những
... vỡ ánh nắng đời anh
... giết chết một tâm hồn...
ÂM DƯƠNG
Anh đánh cắp hương đêm một đóa
Quỳnh
Xoa lên cánh môi mềm giờ định
mệnh
Trong thời khắc đất trời dâng
hiến
Cỏ ngã mình dưới cơn khát âm dương
VÍ VON
Thơ ví von nào cát mềm sóng vỗ
Nào gió mây
Nào nhật nguyệt... cũng thừa
Ta thách cả Đông Tây cùng vũ trụ
Cả Thiên Hà yêu sánh nỗi ta chưa
KHÚC KHÍCH
Em khúc khích
Anh nhặt từng khúc khích
Đánh dấu bờ môi
Đánh dấu dại khờ
Em rắn mắc giả đò hay trêu nghịch
Anh chợt thèm cút bắt những nụ hôn
CHƠI VƠI
Người đi lá rũ rơi xanh
Hoa thôi cài nụ trên vành tóc mai
Chơi vơi nửa mảnh trăng phai
Ai mang nửa mảnh đem gầy cuộc vui
Cõi chờ đặc quánh màu côi
Phương đi lạc lõng bước trôi độc
hành
Vẫn mây vẫn nước non xanh
Mà nay đôi ngã lặng nhìn nắng phai
Mấy mùa lá rụng buồn vai
Ta về đếm tuổi tiếc hoài tuổi xuân
Ngõ xưa song bước gót trần
Phố nay lặng lẽ tần ngần dáng xưa
Mơ ru nhau giấc hạ trưa
Nắng chưa đủ hạt chiều thưa qua thềm
Dành thôi tự vỗ giấc mềm
Chơi vơi ta thiếp một đêm cuối mùa
NGHIỆN
Đêm nghiện trăng
Ngày nghiện ánh bình minh
Ta nghiện nhau trong lặng thinh đến
tội
Nghiện dịu êm rúc vào nhau... bối
rối
Nghiện vỡ oà... dốc cả nồng say
MẶC CẢ
Ta mặc cả thời gian xin chậm
lại
Một chút thôi cho thỏa nỗi nhớ
nhau
Một chút thôi cho đêm trắng lụa
nhàu
Cho đất chuyển trời rung... còn mặc
cả
ĐIỀU EM MUỐN NÓI
Em từng lớp bạc đầu con sóng vỗ
Sỏi đá anh kiếp lặng lẽ đợi chờ
Ngày tao ngộ đời khát khao vụn vỡ
Ngậm hoàng hôn tiếc nuối chuyện trăm
năm
Hạnh phúc nào đặt để cái trăm
năm
Tuyệt vời rơi vào khoảng trông
khoảng nhớ
Ta nhận ra nhau trong từng hơi
thở
Chẳng trói đời nhau
Chẳng hẹn một lời
Anh chấp nhận mình sỏi đá muôn đời
Em xoay kiếp luân hồi nghìn con
sóng
Xin mãi ôm anh vỗ về cơn biển
động
Ve vuốt ngọt ngào trong những nỗi
đau
TỰ QUÊN
Em tự quên mình
Tự quên rất lâu
Anh chợt đến em nhận ra mình
đẹp
Anh chợt đến em... thức choàng một
kiếp
Để cười thầm
Để nhớ một người dưng
THẾ TRĂNG
Em thế trăng đêm chẳng cần ánh
sáng
Môi phơi mềm sáng rực tối ba mươi
Chẳng đong đếm cái dịu dàng xanh
rượi
Mà ngọt say rơi ngã cả Thiên Hà
Thành phố đợi xuân như em đợi anh Nắng cuối năm Những giọt vàng loãng pha sương trắng Nụ hồng nhà ai nở thầm ...lẳng lặng Phố vội hơn Ngõ vắng rộn trưa ngày Em gom nắng xuân một góc hiên đầy Đợi vòng tay sưởi nồng ...quay quắt nhớ Đợi ánh mắt Chùng phút giây mắc cở Đợi giao mùa thôi bỡ ngỡ tình đôi Đợi ngã cỏ mềm nhìn nắng quên trôi Đợi tình khúc lên ngôi Đêm hoà quyện Đợi cái siết say Cả trời mây quyến luyến Đợi trăng lên nghiêng ngã với thiên hà Xuân non tơ nhả nắng hạ hiên nhà Hẹn Nguyễn Trãi hẹn hoa cùng du phố Từng đôi lứa giữa cúc thu vàng rộ Lạnh đông tàn Xuân ấp bốn mùa sang