BÌNH ĐỊA MỘC - Chùm truyện ngắn

17 Tháng Mười Hai 201512:00 SA(Xem: 5265)
BÌNH ĐỊA MỘC - Chùm truyện ngắn

 

TIẾP KHÁCH

Anh ói xong chưa. Chưa, còn 2 li nữa. Một li bị phạt vì lỗi chừa lông - đền quá dày, li qua tour lúc nghe điện thoại của em giờ phải uống bù. Ối giới, sao ngày nào anh cũng ăn nhậu hết vậy, bộ hổng làm việc sao. Đâu có, làm xong việc mới nhậu. Hoặc vừa làm việc vừa nhậu bởi, anh là chánh văn phòng mà. Hết họp thì đến tiếp khách, hết tiếp khách là đến tiếp chủ. Thế, mấy bác kia đi đâu, sao hổng nhờ họ uống giùm. Trời, mấy đồng chí đó còn tệ hại hơn anh nữa là. Chủ tịch thì bị loét dạ dày, phó chủ tịch thì thấp khớp, cán bộ chuyên viên người bị gout, kẻ đái tháo đường … từa lưa hết em ơi, uống gì được nữa mà nhờ. Thôi kệ mấy ổng đi, anh ói lẹ lên rồi nghỉ. Ủa, mà hôm nay tiếp đoàn nào mà uống nhiều vậy anh. À, hôm nay bọn anh tiếp đoàn … Đại Biểu Cháu Ngoan Bác Hồ. Hả!

 

ĐỒNG PHỤC

Giám đốc phát biểu. Chủ trương của công ty cũng như khu công nghiệp là công nhân phải mặc đồng phục. Tùy theo sản phẩm, thương hiệu hoặc lịch sử hình thành, phát triển của công ty đó mà chọn màu sắc, kiểu dáng sao cho phù hợp. Quần áo, giày dép, mũ nón, găng tay … vừa đẹp, vừa rộng rãi thỏa mái để người lao động dễ dàng tác nghiệp cũng như đi lại sinh hoạt, ăn uống, nghỉ ngơi.

Tuy nhiên vẫn có một số nhân viên nữ mặc áo hở ngực, bó sát người, váy thì quá ngắn thậm chí cụt cỡn gây phản cảm nếu không muốn nói rằng kém văn hóa, làm ảnh hưởng đến phong trào chung của doanh nghiệp. Tôi đề nghị các đồng chí đó nghiêm túc kiểm điểm, rút kinh nghiệm và có hướng khắc phục, nếu không buộc chúng tôi phải hủy hợp đồng.

Theo đó một nữ nhân viên có ý kiến. Thưa giám đốc. Thử hỏi công nhân đồng phục, học sinh đồng phục, cán bộ đồng phục. Toàn thành phố một màu, cả đất nước một sắc không ai dám thay đổi hoặc thêm bớt gì, nhất nhất tuân thủ theo mệnh lệnh cấp trên thì làm sao phân biệt được ai đẹp ai xấu, ai đúng ai sai, ai chân dài, ai óc ngắn. Thậm chí có người tâm thần mặc đồ vết tông đứng đường hát quốc ca …

Hừ, nếu không phân biệt được thì đã sao. Dạ, thì em mới mặc váy ngắn để … lòi cái quần lót ra cho mọi người biết em là thư ký riêng của sếp chứ ạ. Trời!

 

HÁI DỪA

Biển gầm, gió rít ù hết cả tai. Minh dang hai chân ra bẹ dừa, rướn cổ kêu.

- Lài ơi, em đâu rồi, về với anh đi, bé Na nhớ em lắm, tối nào con cũng khóc đòi mẹ, không chịu ngủ.

Đứng dưới gốc, ông Giác chạnh lòng ngưng nhặt dừa, an ủi.

- Thôi cháu ơi, vợ bỏ theo trai từ đời tám hoánh, kêu với hú nỗi gì!

Mưa, nước từ trên ngọn chảy xuống, từ thân cây thấm ra trơn láng không khéo lao xuống đất như xe mất phanh. Dạo nầy mưa nắng thất thường, dưới mặt đất thì bị con người truy sát nên rắn, rít, chuột … leo lên ngọn tá túc. Chưa kể ong, kiến, sâu bọ … thường trực ở đấy, lớ quớ là bị đớp liền.

Nghề hái dừa nguy hiểm là vậy.

Hôm trước bác Tho vừa leo đến ngọn, chưa kịp bấu vào bẹ đã bị con chuột đồng to đùng nhảy xuống, trúng ngay mặt, tá hóa tam binh, thả tay… rơi tự do. Không chết là may.

Minh đếm 97, 98, 9 … còn 1 trái nữa đủ trăm, chuyến nầy về mua cho con bé cái áo len. Bất ngờ con rắn lục thò đầu ra mổ cái “bốp”, nọc độc chạy tím mặt, Minh tuột xuống nhưng không kịp. Miệng sùi bột miếng, mắt trợn dộc, chân tay giẫy đành đạch. Biết cháu không qua khỏi, ông Giác quẹt nước mắt hỏi.

- Thế lúc nãy vợ có nhắn gì không.

- Không, chỉ nghe toàn tiếng… Trung Quốc “ngộ ái lị, lị ái ngộ” thôi. Sắp mất biển rồi đó ông, nhớ dặn chừng bé Na đừng ra b … i…ể…n giùm con.

Minh!

 

THĂM MẸ

Tèo. Mấy bữa nay con đi đâu mà không về nhà, mẹ ốm, đang nằm bệnh viện, hãy tranh thủ vào thăm bà trước khi quá muộn. Dạ, thưa bố con đến nhà bạn gái, nhưng bố mẹ cô ấy thấy con đẹp trai, hiền lành nên mời ở lại chơi luôn. Vậy hả, hóa ra cuộc đời nầy cũng có người tốt với con trai bố đấy. Xin cảm ơn và chúc mừng con, thời gian sắp hết rồi, con đi kẻo trể. Dạ, sao nghe nói bà ấy không phải là mẹ đẻ của con. Cái gì, ai mà ác ý như vậy, nói cho bố nghe nào. Dạ, hôm trước con tình cờ vào facebook của bố, thấy trên tường nhà bố viết một dòng trạng thái rất … tâm trạng rằng. Hồng ơi, anh chưa có vợ, còn sống độc thân. Trời, đấy chỉ là hành động “chém gió” trên mạng cho vui. Thế giới ảo đang xâm thực đời thường, con cần phải suy nghĩ thấu đáo trước khi kết luận bất cứ một vấn đề gì, nhất là những lĩnh vực nhạy cảm thuộc về danh dự, giá trị cư dân. Làm ơn tỉnh táo chút đi con trai.

Con trai “dạ vâng” rồi thất thần chạy vù vào bệnh viện. Song một lát sau anh lại hớt hải quay về nói. Bố ơi, con tìm khắp các giường bệnh nhưng không thấy, hay là mẹ chết rồi. Bậy nà, mẹ con bị chóng mặt đau đầu, bác sĩ chẩn đoạn rối loạn tiền đình, không dễ gì chết đâu, mẹ đang nằm ở ngoài … hành lang dãy A đấy. Ủa, sao lạ vậy, bệnh viện chớ phải nhà ga bao cấp đâu mà ăn nằm ngổn ngang thế hở bố. À, đã đành bây giờ là thời kỳ mở cửa, kinh tế thị trường, định hướng xã hội chủ nghĩa rõ ràng nhưng trường học, bệnh viện và một số ngành đặc thù khác ngày càng quá tải là do yếu tố khách quan đưa đến, chuyện đó ta bàn sau, bây giờ con mau quay trở lại đi. Dạ, con biết rồi nhưng chờ chút, con phải lên facebook chia sẻ thông tin nầy cho mọi người cũng biết để cùng nhau ứng phó mỗi khi vào viện. Ồ, không được đâu con, như rứa là nói xấu bệnh viện, ảnh hưởng đến uy tín ngành y tế, người ta phạt 5 triệu đó. Trời!

 

ĐI DỰ ĐẠI HỘI

Bố đặt chiếc ba lô con cóc xuống giữa nhà, bảo con. Mày ra sân lượm cho tau cục gạch chắc chắc. Con miễn cưỡng vâng lời, nhưng xin phép nói một câu. Bố là đại biểu được cử đi dự đại hội trung ương, chẳng lẽ không viết được một bài tham luận kha khá để phát biểu lấy điểm cho địa phương à. Hứ, ném còn chưa xong nữa là nói. Mày đừng làm khôn, lượm nhanh lên tau đi kẻo trễ.

Bố vừa ra khỏi làng, con chạy theo dặn. Ném ai thì ném, nhớ đừng ném ông chủ tịch. Nghe nói ổng thuộc diện “đặc biệt” tái cơ cấu làm bí thư nhiệm kỳ nầy. Bố xuống giọng. Thế, mày chạy vào nhà đổi lại cho tau cục ... cứt trâu đi.

Con khờ người. Bố điên hả, bữa trước ổng về triển khai công tác nhân sự mẹ bỏ bì hết năm trăm k. Bố manh động coi chừng mẹ nhổ không còn sợi lông đó. Vậy bây giờ làm sao. Không sao với trăng chi sất, nếu bức xúc quá thì ném cái nầy cho nhẹ. Cái gì vậy. Cái … quần lót của mẹ mới mặc có một nước một à. Trời!

 

VỊT GIỜI TRỐN TRẠI

Nửa đêm rần rần tiếng kêu lạ cả tục lẫn thanh, cả lớn lẫn nhỏ, cả gào thét lẫn thiết tha. Nhưng nếu chịu khó lắng nghe sẽ có thêm lời động viên thật lòng, thánh thót như chuông ngân. Thôi, trót dại rồi em nhỉ, cố lên. Bên cạnh lời chì chiết rất hạ đẵng. Nè, con nhỏ kia mầy chết quách đi cho tau bớt nhục. Phường đạo tặc có khác. Tởm!

Chị nheo mắt nhìn ra cửa. Không phải dân, chẳng đúng quan, khác phường lục lâm thảo khấu. Đấy, nhung nhúc bầy vịt giời trốn trại, chúng nó đang cà bập cà bươi giẫm chân lên nhau, đập cánh, láo liêng, rỉa rứt. Mùi phân, mùi tanh, mùi hôi đặc trưng quăn lại như người ta vắt áo trước khi phơi, nhỏ giọt xuống sân nồng nặc. Kinh!

Chị khép cửa, leo lên giường, trùm chăn kín đầu. Tiếng kêu nhỏ dần rồi dứt hẳn, trả lại không khí tĩnh lặng cho làng quê vốn quanh năm yên ã. Bất ngờ một con vịt cái rên hư hử dưới giường, chị choàng dậy nhìn xuống. Thì ra nó đang đẻ, vì thiên chức làm mẹ phải tách khỏi bầy đàn trong một đêm nông nổi. Chị bế nó lên, một hơi ấm lan tỏa, một cái trứng tròn ủng, nóng sôi tuột ra...

Một sinh linh nữa chào đời, chỉ tiếc rằng nó mãi mãi là loài động vật hai chân, có cánh, lẹt đẹt bay chưa khỏi mặt đất, chỉ giỏi ỉa vào đầu nhau thôi. Thật!

 

ĐÓN VỢ

Tối. Ăn cơm xong vợ nói. Ngày mai em đi dự 20.10 ở trụ sở Hội, nhân tiện mặc thử chiếc váy mới mua nhưng nó hơi ngắn, anh sắp xếp thời gian chở em đi. Chồng ừ, đôi mắt ánh lên niềm vui đàn ông lơ lững. Chiều. Loay hoay công việc chồng quên bén cái vụ kẹt xe ngày lễ, cứ ỉ i đúng giờ đón vợ, khi đến nơi trể 15 phút. Vừa lúc đó một đồng nghiệp nam bảnh bao chở vợ ra cổng, trên tay ôm bó hoa hồng tươi rói.

Tôn trọng quyền riêng tư của vợ, chồng lặng lẽ chạy xe theo với một khoảng cách khá khiêm tốn. Kẻ trước người sau hòa nhập vào dòng người hối hả ngay trong ngày lễ thành lập hội phụ nữ Việt Nam lóng lánh sắc màu. Qua khỏi ngã tư Minh Khai – Cách Mạng Tháng Tám bỗng dưng xe đồng nghiệp dừng lại … bên thùng rác ven đường, vợ nghiêng người ném bó hoa vào đấy rồi ôm eo bạn chạy mất hút. Chồng đừng lại, lặng người phút chốc rồi cũng bất ngờ tắt nguồn điện thoại, quay đầu xe đi về hướng quán nhậu.

Sáng. Chồng dậy sớm đi làm, vợ lầu bầu. Hôm qua anh chưa trả nợ em đấy. Chồng ngập ngừng. À, tại nhậu say quá nên không đón em được. Anh xin lỗi. Vợ lườm chồng. Là em nói cái khoản … nợ kia kìa, còn anh không đón thì em nhờ bạn chở về, bình thường thôi, ở thành phố nầy mọi thứ đều phải linh hoạt, đừng áy náy nữa, mất vui. Chồng (lại) ừ, bâng quơ. Thế, có ai tặng hoa cho em không. Vợ cười. Có chứ, một bó hồng nhung to đùng nhưng người bán xịt dầu thơm nhiều quá, nồng nặc, em chịu không nổi vất rồi. Chà, anh nào tặng hoa cho phụ nữ mà sơ ý thế nhỉ. Anh Tùng trưởng phòng tín dụng chứ ai, ảnh còn tình nguyện chở em về. Và, trong suốt buổi lễ cứ khen em có chiếc váy đẹp, có cặp đùi ếch hấp dẫn, có làn da bánh mật ...

Vâng, cảm ơn anh anh Tùng. Sài Gòn cuối thu se lạnh, chồng chạy vào nhà lấy chiếc áo ấm khoát lên vai vợ. Một cái ôm chưa đủ chặt nhưng vợ cứ co giúm người lại. Anh … để tối đã, nhớ về sớm đó. Em chờ.

Quảng Nam, 10.2015

Bình Địa Mộc

 

Gửi ý kiến của bạn
Tên của bạn
Email của bạn
09 Tháng Tư 20249:24 SA(Xem: 270)
Mối tình dành riêng cho nàng mà tôi giữ miết ở trong lòng từ bao nhiêu năm,
02 Tháng Tư 202411:15 SA(Xem: 339)
Tôi thương Sài Gòn và thương cho chính mình, đã hư hao một chốn để về.
27 Tháng Ba 20243:59 CH(Xem: 342)
Đêm nay, có một người đàn bà ôm con bên hiên, thẫn thờ nhớ thương.
09 Tháng Ba 20244:34 CH(Xem: 545)
Người lính, ba lô trĩu vai, cắm cúi đi trong đêm.
04 Tháng Ba 202410:08 SA(Xem: 541)
Tôi gửi theo cái muỗng trả lại cho con gái tôi như lời hứa 27 năm về trước. Vật đó có thể thay cho sự có mặt của tôi không? Tôi không biết.
28 Tháng Hai 20249:43 SA(Xem: 394)
Ở nơi đâu mà núi chẳng cựa mình…
10 Tháng Hai 20248:41 SA(Xem: 815)
Vậy mà mùa xuân đã về rồi. Mùa xuân của những ngả đường cỏ non, của những ngày khởi đầu nhung lụa, của những đợt khói hương thơm ngát trong đêm Giao thừa,
27 Tháng Giêng 202410:13 SA(Xem: 674)
Dưới ánh trăng rực rỡ và đỏ như màu của máu ai, tôi thoáng thấy gương mặt em thảng thốt, vói theo cùng tiếng nhạc như một lời oán trách trăm năm.
15 Tháng Giêng 20248:59 SA(Xem: 811)
Sau mùa đông năm đó, nàng đã không quay lại KAUST.
09 Tháng Giêng 202410:11 SA(Xem: 728)
Khi anh ngẩng mặt lên thì trời đã sáng rõ. Cả bầu trời như đang cất mình lên cao cao mãi và những tia nắng đầu tiên của một mặt trời da cam rực cháy chiếu thẳng vào mắt anh.
Du Tử Lê Thơ Toàn Tập/ Trọn bộ 4 tập, trên 2000 trang
Cơ sở HT Productions cùng với công ty Amazon đã ấn hành Tuyển tập tùy bút “Chỉ nhớ người thôi, đủ hết đời” của nhà thơ Du Tử Lê.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Ở lần tái bản này, ngoài phần hiệu đính, cơ sở HT Productions còn có phần hình ảnh trên dưới 50 tác giả được đề cập trong sách.
TÁC GIẢ
(Xem: 17066)
Ông là một nhà văn nổi tiếng của miền Nam.
(Xem: 12274)
Từ hồi nào giờ, giới sinh hoạt văn học, nghệ thuật thường tập trung tại thủ đô hay những thành phố lớn. Chọn lựa mặc nhiên này, cũng được ghi nhận tại Saigòn, thời điểm từ 1954 tới 1975.
(Xem: 18997)
Với cá nhân tôi, tác giả tập truyện “Thần Tháp Rùa, nhà văn Vũ Khắc Khoan là một trong những nhà văn lớn của 20 năm văn học miền Nam;
(Xem: 9180)
Để khuây khỏa nỗi buồn của cảnh đời tỵ nạn, nhạc sĩ Đan Thọ đã học cách hòa âm nhạc bằng máy computer.
(Xem: 8359)
Mới đây, có người hỏi tôi, nếu không có “mắt xanh” Mai Thảo, liệu hôm nay chúng ta có Dương Nghiễm Mậu?
(Xem: 621)
Nói một cách dễ hiểu hơn, thơ ông phù hợp với kích cỡ tôi, kích cỡ tâm hồn tôi, phù hợp với khả năng lãnh nhận, thu vào của tôi, và trong con mắt thẩm mỹ tôi,
(Xem: 994)
Chúng tôi quen anh vào cuối năm 1972.
(Xem: 1183)
Anh chưa đến hay anh không đến?!
(Xem: 22478)
Giờ đây tất cả mọi danh xưng: Nhà văn. Thi sĩ. Đại thi hào. Thi bá…với con, với mẹ, với gia đình nhỏ của mình đều vô nghĩa. 3 chữ DU-TỬ-LÊ chả có mảy may giá trị, nếu nó không đứng sau cụm từ “Người đã thoát bệnh ung thư”.
(Xem: 14015)
Nấu cơm là công việc duy nhất trong ngày có liên quan đến cộng đồng gia đình, mà, gần đây Bố đã được miễn, vì cả nhà cứ bị ăn cơm sống hoài.
(Xem: 19187)
Tình Sầu Du Tử Lê - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Phạm Duy - Tiếng hát: Thái Thanh
(Xem: 7903)
Nhưng, khi em về nhà ngày hôm nay, thì bố của em, đã không còn.
(Xem: 8820)
Thơ Du Tử Lê, nhạc: Trần Duy Đức
(Xem: 8502)
Thời gian vừa qua, nhà thơ Du Tử Lê có nhận trả lời phỏng vấn hai đài truyền hình ở miền nam Cali là SET/TV và V-Star-TV.
(Xem: 11071)
Triển lãm tranh của Du Tử Lê, được tổ chức tại tư gia của ông bà Nhạc Sĩ Đăng Khánh-Phương Hoa
(Xem: 30722)
Tôi gọi thơ Du Tử Lê là thơ áo vàng, thơ vô địch, thơ về đầu.
(Xem: 20819)
12-18-2009 Nhà thơ Du Tử Lê phỏng vấn nhạc sĩ Thân Trọng Uyên Phươn
(Xem: 25517)
Khi gối đầu lên ngực em - Thơ Du Tử Lê - Nhac: Tịnh Hiếu, Khoa Nguyễn - Tiếng hát: Đồng Thảo
(Xem: 22914)
Người về như bụi - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Quốc Bảo - Tiếng hát: Kim Tước
(Xem: 21737)
Hỏi chúa đi rồi em sẽ hay - Thơ: Du Tử Lê - Nhạc: Hoàng Thanh Tâm - Tiếng hát: Tuấn Anh
(Xem: 19794)
Khái Quát Văn Học Ba Miền - Du Tử Lê, Nguyễn Mạnh Trinh, Thái Tú Hạp
(Xem: 18059)
2013-03-30 Triển lãm tranh Du Tử Lê - Falls Church - Virginia
(Xem: 19260)
Nhạc sĩ Đăng Khánh cư ngụ tại Houston Texas, ngoài là một nhạc sĩ ông còn là một nha sĩ
(Xem: 16925)
Triển Lãm Tranh Du Tử Lê ở Hoa Thịnh Đốn
(Xem: 16117)
Triển lãm Tranh và đêm nhạc "Giữ Đời Cho Nhau" Du Tử Lê đã gặt hái sự thành công tại Seattl
(Xem: 24513)
Nhà báo Lê Văn là cựu Giám Đốc đài VOA phần Việt Ngữ
(Xem: 31961)
ngọn cây có những trời giông bão. ta có nghìn năm đợi một người
(Xem: 34937)
Cung Trầm Tưởng sinh ngày 28/2/1932 tại Hà Nội. Năm 15 tuổi ông bắt đầu làm thơ,