1.
khi trái đất bắt đầu niên kỷ mới,
tôi đốt cho mình (cho Paris) một điếu thuốc khác.
lầu 7. Con đường Rue de Charonne
Tuấn Đặng làm cho tôi một ly NesExpresso nữa.
gió cuồng chân dưới thấp
sương che mặt tiễn bằng hữu tôi ra về
(cùng chiếc bóng nặng nề cuối năm của họ.)
.
tôi có thể hình dung chỗ nằm của Mây Vàng.
tôi có thể hình dung chỗ nằm của Vũ Thư Hiên.
nhưng không thể hình dung nơi chốn của Cảnh, của Nghĩa, của Lê Tài Điển;
khi họ mở cửa bước vào,
những ai chờ đón họ?
.
có những điều chỉ chén, bát, ly, tách ngổn ngang trên chiếc bàn dài
hiểu được những gì ngoài chữ, nghĩa lúc chia tay.
2.
khi trái đất bắt đầu niên kỷ mới,
tinh sương. Lầu 7. Con đường Rue de Charonne.
bếp lạnh cho tôi (cho Paris) điếu thuốc đầu ngày,
và, ly NesExpresso.
vài cánh chim câu lướt nhanh qua bầu trời xám-muối
rồi, biến mất.
như tối 13 tháng 11, ba tên khủng bố cũng biến mất!.!
sau khi chúng đã xả súng vào người dân ở Rue de Charonne;
lấy đi 19 mạng người cùng nhiều chục nạn nhân
may mắn sống sót...
theo lời kể của Tuấn Đặng.
(tôi tự hỏi, có bao nhiêu người nhìn thấy mình
nơi những xác chết?)
3.
khi trái đất bắt đầu niên kỷ mới
lầu 3. chung cư đường Léon Frot
tôi ném mẩu thuốc (ném Paris) xuống thấp
cây bạch dương còm cõi, thở đẫm mưa / chiều
hắt hơi nước lên ban-công
tựa điểm xuyết cho năm, tháng Vũ Thư Hiên
thời Hà Nội, Saigòn.
qua chuyện kể của bạn,
tôi thấy rõ hơn Phái-Phố.
khinh bạc ém nhẹm lẩn trốn trong triết lý sống phải biết sợ
của Nguyễn Tuân.
qua chuyện kể của bạn,
tôi thấy rõ hơn Bùi Ngọc Tấn,
Kim Lân, Quang Dũng, Hoàng Cầm, Đỗ Nhuận, Văn Cao, Tử Phác…
và, những nổi, chìm bạn tôi giữa kênh, rạch thời thế.
tôi hỏi T. có nhớ café Lâm năm nào? gác lửng?
Hà Nội đi qua. Hà Nội trở lại.
bằng hữu tôi tựa thời tiết
cũ / mới. liu điu.
4.
khi trái đất bắt đầu niên kỷ mới,
buổi tối tình thân. Paris.
tôi nghe lẩn khuất đâu đó
tiếng hát Nguyễn Linh Quang:
“… tim viện cớ đời cho toàn mặt nạ
nên trái sầu đã rụng lúc đương xanh…”
tiếng hát được xe tải chở bánh mì về Place d’Italy, lúc 3 giờ sáng
cho quá giang,
ngang qua đầu đường Tolbiac, 1989 - -
mang theo mùi bánh mì,
như giải lụa thơm trôi trên những ngọn cây, thấp - -
nơi tôi ngồi gần như suốt ngày với Phan Gia Ân.
bây giờ Ân đã mang Paris về chân trời khác.
(mỗi chúng ta đến / đi theo cách riêng của mình.
để trống, vắng như một thứ di sản bất đắc dĩ
cho người ở lại).
5.
khi trái đất bắt đầu niên kỷ mới,
nhân loại tiếp tục sống.
dù cuối cùng rồi cũng sẽ ra đi theo cách riêng của mình.
để trống, vắng như một thứ di sản bất đắc dĩ
cho người ở lại.
dù không thể biết
rồi đây, ai sẽ thế chỗ của Tuấn Đặng Rue de Charonne?
ai sau Vũ Thư Hiên?
sẽ dọn vào chung cư đường Léon Frot?
nơi có cây bạch dương còm cõi,
thở đẫm mưa / chiều,
dưới thấp.
cùng những gì
chỉ bạch dương, ban công, mưa / chiều hiểu rõ!.!
Du Tử Lê
(Jan. 2nd. 2016)