(trích)
Tôi nghe sau lá bồ đề
Trà Bồng, Trà Khúc đập về Mỹ Lai
Ru cho cỏ lớn thành cây
Khói hương thành nắng, chim bay thành đàn
Ru cho cát bụi hoang tàn
Thành thôn, thành xóm, thành bàn chân xưa
Con gà gáy lại sáng trưa
Tan trường trẻ lại dạ thưa đầy nhà
Chum tương lại sát vại cà
Tiếng chày tiếng cối mở ra cánh đồng
Trầu cau lại thắm vợ chồng
Bếp thơm mùi khói, lửa nồng mùi rơm
Lại nghe cá quẫy trong nơm
Mùa xuân lại hát, bát cơm lại đầy
Bao nhiêu máu thấm rãnh cày
Sóng Sa Kỳ vỗ sau ngày bão tan
Bao nhiêu màu tóc thành than
Muối Sa Huỳnh ướp mặn ngàn năm sau
Bao nhiêu chiếc nón đội đầu
Cháy trong bom đạn thành bầu trời quê
*
Tôi nghe sau lá bồ đề
Lời kinh cửa Phật tụng về Mỹ Lai
Cây đừng thành triệu mũi gai
Lưỡi dao thù hận đừng mài nghìn năm
Đất đừng định huyệt hờn căm
Bao nhiêu mảnh vỡ đừng xăm vào lòng
Hãy dâng nước ngọt cho đồng
Mương đừng dẫn máu vào bông lúa vàng
Lời ru lại sáng trăng vàng
Đòn gánh lại trĩu mùa màng trên vai
Miếng trầu dắt mối làm mai
Mảnh sành lại giục mảnh chai đâm chồi
Bí bầu lại nở hoa tươi
Đồng sâu đồng cạn lại vui trâu cày
Bầu trời ấp xuống lòng tay
Giọt sương trắng nở ra bày gà con
Chíp chiu gọi suối gọi nguồn
Cục ta cục tác gọi non nước mình
Rau riếp lại dựng cột đình
Cái năn cái lác lại thành cây đa
Nén hương lại hiện ông bà
Cái liềm cái hái lại ra trăm nghề
Tôi nghe sau lá bồ đề
Trời đang xanh lộc nghiêng về Mỹ Lai.
Trại viết Quảng Ngãi, tháng 11 năm 20011