Theo tôi được biết thì Nguyễn Phương Thúy đã in ''Nỗi buồn em cổ điển''. Và cho dù họ có không in đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến nền thi ca VN. Thật tình mà nói Du Tử Lê đã tổ chức một sân chơi cho các cây bút trẻ là một điều vô vàn đáng quý. Nếu các tác giả trúng giải có in được thơ thì càng quý hơn. Còn vì lí do gì đó họ chưa in được thì cũng coi giải thưởng như là một món quà khích lệ cho các cây bút đấy, vì dù sao họ cũng là những người ''chơi với thơ ca''. Chúng ta đừng nên nhận xét về lòng tự trọng của họ như kiểu đố kỵ hay ganh tị thường thấy của người VN.
Tôi thán phục Du Tử Lê bởi ông đã đỡ đầu và tạo điều kiện cho các cây bút trong nước như một việc làm ý nghĩa hướng về thi ca nước nhà.
Trân trọng!
Bản thân tôi thật sự trân trọng tấm lòng của tổ chức du tử lê đối với nền văn học nước nhà, và tôi tiếc thay cho tấm lòng ấy không được các tác giả đền đáp xứng đáng. Còn nếu nói rằng tôi hay những người đang lên tiếng vì, các tác giả nhận giải không “xuất bản” tác phẩm là vì ghen tỵ hay đố kỵ thì e là có phần khiên cưỡng. Họ nhận được giải thưởng thi ca vì họ có khả năng, họ xứng đáng được nhận và lẽ ra họ nên lấy số tiền đó để thực hiện ý nguyện của họ, vì thiết nghĩ khi họ gửi tác phẩm dự thi chắc hẳn cũng hi vọng mình đạt giải để có cơ hội nâng cánh đứa con tinh thần của mình? Còn chúng tôi lên tiếng cũng chỉ vì thấy tiếc cho một tác phẩm hay không được cha đẻ của nó “trân trọng” mà thôi chứ bản thân chúng tôi có được hay mất gì đâu mà ganh tỵ?