Các bạn đã lái câu chuyện của tôi sang một hướng khác, so với ý định đề cập đến tính chất "số phận" của việc gặp nhà xuất bản.
Có một câu chuyện thế này, một nhà văn người Pháp viết nốt những cuốn tiếp theo và cuối cùng của thiên tiểu thuyết của mình, rồi đến gặp NXB nhưng bị từ chối, đành bỏ tiền túi ra in. Sau khi ông chết, tác phẩm được ca ngợi, và chúng ta có tiểu thuyết gia vĩ đại nhất thế kỷ XX mang tên Proust.
Có những người có thể giải quyết vấn đề này chỉ sau một chầu cà phê, nhưng có người lại loay hoay cả đời... không xong.
Nếu như có một người ưng thuận tác phẩm của anh, thì không có sự liên đới nào hoàn hảo cho bằng để chính người ấy đứng ra in ấn tác phẩm cho anh. Dù việc xuất bản một cuốn sách không tránh khỏi nguy cơ lỗ vốn, và người tham gia cuộc thi thơ "Tác phẩm đầu tay" phải là người chấp nhận được khả năng tác phẩm của mình không bán được...
Đã 4 tháng trôi qua sau ngày trên trang nhà có bài "kêu gọi lòng tự trọng của tác giả PH." Và nhiều người thường nghĩ đánh máy chữ tác phẩm của mình thường gắn liền với một căn phòng sang trọng và một chiếc máy tính sách tay. Viễn cảnh này hoàn toàn trái ngược với tôi thường đạp xe 2 cây số để đến quán nét có cài W. Một lần đang gõ thì ...mất điện, mới thấy file đã lưu bị xóa sạch ; lần ở quán nét khác , sau khi mất điện thì thấy tài khoản của mình... vẫn online, đôi khi thoát tài khoản lại phát hiện mật khẩu bị lưu...
Có lẽ như tôi đang nghĩ rằng giữa tôi và BBT trang nhà còn có những điều để nói. Vì mỗi lần quyết định gửi bài là một lần mạo hiểm chờ xem người ta vào "nhà " mình sẽ làm những trò gì, có gửi một bài thơ nào đấy bằng đến ...hai cái nhà của mình hay không?
Tôi từng không được giới thiệu truyện ngắn "Kể điện ..." trên dutule.com vì mắc quá nhiều lỗi đánh máy. Khác với lỗi chính tả -bị coi là chưa thuộc hết tiếng mẹ đẻ- lỗi đánh máy do người đánh máy tạo ra, đó là những từ vô nghĩa, kiểu như "cois" nghĩa là "cói" , "minhf" nghĩa là "mình".v.v. đôi khi được tạo ra vì những lý do kỳ quặc.
Nên chăng loại lỗi này có quyền kêu gọi sự tha thứ từ BBT khi ở một mức độ không quá quá đáng, như kiểu với văn xuôi số lỗi không được vượt quá 3, với thơ không được vượt quá 0.
Các vị nghĩ sao?