Bây
giờ là buổi trưa, cảm giác khi đang ngồi phơi nắng nhẹ
còn sót hơi lạnh mùa đông làm tôi liên tưởng đến
nắng hạ luôn mạnh mẽ khi từng có những buổi trưa
vắng.
Trưa vắng, bờ rào chơ vơ xơ xác. Trưa nắng, mọi thứ nhợt nhạt như sợ nắng làm ta gục ngã. Và sức sống mà tôi có được khi lang thang giữa trưa vắng có lẽ được thừa hưởng từ một ngọn nguồn đặc ân của sự sống để mang lại cảm giác yếu ớt, nhưng mạnh mẽ khi ngồi nhớ lại những ngày đã qua.
Tôi rất đam mê Vật lý, sau nhà có một sân ga tránh tàu, nơi những đoàn tàu chở nặng hàng hóa đứng lại để nhường đường cho tàu cao tốc. Nếu có thời gian, tôi thật sự muốn khuyên tất cả mọi người leo lên một chuyến tàu hàng như tôi từng làm. Đoàn tàu chầm chậm chuyển bánh mà không biết rằng nó đã mang theo một cặp mắt nhìn theo dọc những chặng đường bến tạm.
Tôi nhớ nhất là một ga lạ tấp tôi vào quán nhỏ giữa nhá nhem tối. Một thanh niên đưa tôi điếu thuốc. Cậu ta nhờ tôi chuyển những bịch than nhỏ lên toa trống.
Người ta phải đắp một chiếc hầm nhỏ để nung củi thành than trên một cánh rừng nguyên sơ. Sau khi đốn hạ hết cây, dựng lều ăn ngủ bám rừng, cuối cùng mới cho ra loại sản phẩm là than củi.
Một người con gái cũng chuyển những bịch than mà cậu ta gánh tới, tôi chỉ đứng trên toa đưa than qua cửa sổ vào cho họ. Khi xếp xong, cô gái và người mẹ đi theo chuyến hàng, tôi rít nốt điếu thuốc một loại ngon.
Thực ra trong lúc tàu đứng, cô gái đã bỏ bộ đồ lao động để khoác lên mình một chiếc áo giản dị nhưng đẹp, và có lẽ cô ta đã tranh thủ ăn bữa tối nữa vì lúc này cơ thể cô bé đã khác.
Tôi đã ước mình là hiệp sĩ để mang em đi cùng bộ đồ mới ấy, và em sẽ không phải khoác lên mình quần áo lam lũ nữa.
Đó là hình ảnh một người con gái cặm cụi chuyển than lo trễ giờ tàu, lo nhập hàng quán xá. Nhưng chúng ta đều mê ly trước hình ảnh người con gái ấy diện áo mới, khuôn mặt nghỉ ngơi chờ đón chuyến đi.
Dù không có cuộc chuyện trò nào giữa chúng tôi, nhưng đó là một quãng thời gian tuyệt diệu như lúc chàng rể ra mắt bố mẹ vợ, không muốn mất lòng họ, căng ra trong niềm hạnh phúc. Chúng tôi chỉ xích lại gần nhau chốc lát nơi cánh cửa dẫn vào nhà vệ sinh của khoang toa bẩn thỉu. Đến nỗi khi tàu cập bến, trong bóng tối và không thấy em nữa, tôi như mất đi tất cả những phút giây vừa qua. Tôi hình dung em ngồi sau xe một chàng trai thành phố, lạng lách quán đêm. Và quan trọng là không có gì xảy ra giữa chúng tôi trong chuyến xe đêm. Mà tôi hoàn toàn ảo tưởng, còn cô ta hoàn toàn dửng dưng.
Nhưng thực tế đã mang đến một ấn tượng khác hẳn. Ở một toa trống khác, tôi khó khăn lắm mới nhận ra hai nhân công đang đưa than khỏi toa. Họ chuyên làm hai nấc, người lớn đưa ra của toa cho người trẻ hơn xếp xuống hành lang. Họ làm việc rất vất vả, và khi không còn nhận ra chút hấp dẫn nào nữa ở người con gái vác than, tôi ngỡ ngàng nhận ra nàng- người ở trong toa đêm qua, và người mẹ ấy.
Chỉ còn một lát nữa thôi là trời chuyển sáng. Khoảng thời gian ấy cũng vừa đủ để chúng tôi hiểu rằng chưa quen nhau. Đúng như không có cuộc chuyện trò nào giữa tôi và em. Chỉ lát nữa thôi, không có chàng hoàng tử nào trước cuộc sống của người con gái ấy, bởi tôi lén đi trong hơi sương của màn đêm hấp hối, giấu đi tất cả những mơ tưởng hoang đường để trở về với sự cũ kỹ của một ngày mới, chỉ có buổi sáng là huyền diệu, vì nó hứa hẹn những điều đẹp đẽ cho cuộc sống, và tôi đi tìm những thứ viển vông mới vì không còn gì của đêm qua.
NGUYỄN
VĂN PHONG