Hồn say khướt lên đồi hong nỗi nhớ tiếng thơ rơi nhè nhẹ xuống lưng chiều ta ngồi giữa muôn trùng nghe suối gọi bờ đá rêu hờn vách núi cũng hoang liêu.
Trời xanh lắm say chờ em đồi vắng chuông từng hồi gõ vọng tiếng mê lung đêm mị hoặc em về men trăng ngọt thực rồi hư mê đuối giấc nguyệt cùng.
Lên đồi hát câu chờ mong và hát lời thiên thu vời vợi khúc trăng thề em tóc gió qua cầu phơi dáng nguyệt ta ngập ngừng đêm trả lại cơn mê.
XIN TRẢ LẠI CƠN MÊ 2
Ta hì hục tìm thước đo huyệt mộ chôn mấy vần dang dỡ chẵng là thơ chiều đã xuống đường chân trời hoen tím tấm mây choàng khẩm liệm mãi vu vơ.
Phù du lắm đời có gì miên viễn là khói sương là hư ảnh xa trôi xin trả lại cơn mê từng vô lối những âm vần làm sâu vết thương thôi.
Xin đừng chúc trăm năm là hạnh phúc đời mong manh tìm đâu khúc niệm cầu màu mây khói dẫu vương niềm thương nhớ những ngôn từ đan xiết kết vần đau
Ta chợt ngẩng lên nhìn xanh cao quá dưới chân ta lời mộ địa thâm trầm từ vô thỉ bánh xe đời lăn mãi kiếp luân hồi ôi! đâu chỉ ngàn năm.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-360-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Bài thơ đầu tiên (?) của Tô Thùy Yên được giới thiệu trên Sáng Tạo, gây tiếng vang lớn và, dư âm của nó, kéo dài nhiều năm sau, là “Cánh đồng con ngựa chuyến tàu” viết tháng 4 năm 1956.
Hay ước nguyện cuối cùng trước khi nhắm mắt, không chỉ của giới trẻ mà, của rất nhiều văn nghệ sĩ thời đó là, một lần được đứng dưới những ngọn đèn vàng của ga Lyon!
ông được trao huy chương vàng cuộc triển lãm hội họa, do cơ quan Giáo Dục, Khoa Học và Văn Hóa UNESCO, thuộc tổ chức Liên Hiệp Quốc tổ chức tại Roma năm 1967.
Du Tử Lê là Thi Sĩ Một Đời. Thi Sĩ Viết Hoa, tôi viết và biết về thi sĩ như thế. Ông không chỉ làm thơ. Ông sống với thơ. Sống bằng thơ. Thơ với ông là một.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.