Sự bất lực hồn nhiên
Bữa nay nỗi nhớ nổi hứng chơi trò bịt mắt bắt dê
Em hong ký ức giữa nắng chiều sắp lịm
Lối cũ bây giờ rêu phong màu tưởng niệm
Hoàng hôn đau...
.
Và cơn đau cũng lên cơn nhất quyết đòi chơi ú tìm
Trong bóng tối hồng hoang nhập nhoằng vài luồng đom đóm
Hai linh hồn đuổi bắt nhau tóe tung phố thị
Đêm hoang dại niềm tin...
.
Rồi cả niềm tin cũng liều mình sa vào chiếu bạc
Dốc hết tình này tìm chút nhang khói sưởi ấm tâm linh
Giật mình tay trơn cũng chẳng mơ thêm một phiên sát phạt
Đời rỗng tuếch rất hồn nhiên...
.
Dẫu biết rằng anh vốn hiền hơn cả nắng
Sao đôi lần thấy lòng người loạn cuồng chẳng khác một cơn giông
Xuống phố đêm mưa.
Em bước đi cơn đau bỏ lạiPhố bỗng dài như những dòng sông
Có con chim sao như trẻ dại
Cứ khóc hoài cuối phố đợi mong
Em bước đi mưa giông bỏ lại
Đã mấy mùa nắng ấm ngủ mê
Những đêm hoang mơ em trở lại
Đêm thẫn thờ em mãi hồ như
Em bước đi trăng thu rụng vỡ
Cây thương đau trút lá âm thầm
Em bước đi hoa xuân tàn úa
Ôi sao tình ta mãi âm u
Em bước đi thôi chim lạc lối
Ta thương ta nâng phím tương phùng
Em bước đi em vui đời nhé
Ta ôm đàn xuống phố đêm mưa
Có những khi ta như lạc loài
Giữa phố đời những tiếng lại qua
Thấy em thơ bên nôi trẻ dại
Thương em gầy mắt ướt ầu ơ
Có những khi con tim dại khờ
Cứ ngóng chờ trên lôí đầy hoa
Nghe nỗi đau trong ta thật lạ
Thôi nguyện cầu em hãy rời xa
Gửi ý kiến của bạn