THƠ GỞI BẠN QUÊ NHÀ
Riêng gởi ĐYNH TRẦM CA
Ta
hiểu bạn, một cảnh hai quê
Vợ
ở xa, sống một mình quán nhỏ
Ngôi
nhà cũ, chưa có sổ hồng sổ đỏ
Đất
của mình mà chủ ở đâu đâu…
Chồng
chất bao năm đã vạn thành sầu
Lở
núi lở non qua cầu rút ván
Ly
rượu thấm câu chuyện đời tản mạn
Ngửa
mặt lên trời cười khóc hồn nhiên
Khí
cốt giang hồ có lúc cũng điên
Khố
rách áo ôm xin đừng chửi tục
Lửa
tắt bình khô không chừng hạnh phúc…?
Trôi
dạt bên đời sương khói mênh mông
Nhắc
chi ngày xưa muối mặn tình nồng
Cuối
kiếp sa cơ lòng đau ruột thắt
Cầu
Vĩnh Điện có khi còn lạ hoắc
Dẫu
quê người đâu chắc đã yên thân
Tiễn
mối tình xa vui chút tình gần
Bèo
bọt trăm năm hề chi dâu bể
Ta
với bạn ngàn câu chuyệ kể
Đếm
ngón tay còn mấy đứa trên đời
Giọt
lệ hòa chén rượu tình ơi
Khúc
ruột nhân gian ông trời khó hiểu
Lũ
bạn ngày xưa những ai còn thiếu
Gà
giục năm canh hồn ở phương nào…
Bờ
kinh Nam triều đã dâng cao
Điệu
hát ly hương “Ru con tình cũ” *
Lận
dận một đời sức đâu còn đủ
Bơi
ngược dòng tình níu aó giai nhân…
(*Thơ
Đynh Trầm Ca)
Atlanta
5/2016
TÌNH
TÔI
Dẫu
người còn nhớ tình tôi
Nhánh
sông bên lở bên bồi ngàn dâu
Đỉnh
trời trăng khuyết đã lâu
Thương
ai sóng cũng bạc đầu để tang…
SƯƠNG
KHUYA
Hạ
buồn trời đổ cơn mưa
Vầng
trăng khuất bóng đổ thừa ngàn mây
Bóng
người quanh quẩn đâu đây
Sương
khuya mấy giọt tình đầy long lanh…
TÌNH
CÂM
Rừng
đã thu, trải vàng lá đầy
Nhớ
tình ngọn gió cũng heo may
Ta
con thú lạ ngàn năm trước
Săn
mối tình câm đã lạc bầy…
Gửi ý kiến của bạn