1. NHỜ TÔI ĐIÊN
Cách đây vài năm, hai mẹ con một bệnh nhân nọ đã quá mệt mỏi vì nuôi con bị tâm thần phân liệt, lại bị một nhân viên nữ la lối gì đó, bệnh nhân bỗng quát to lên :
-
Nhờ tôi điên mà cô có việc làm để sống!
2. TỊCH VÀ HẬU
Trong đời bạn từng thấy, dù một lần cảnh chó liếm mông em bé, còn Tịch và Hậu, trong khi bị bệnh, đã ăn phân tự nhiên.
-
Tịch ơi, vì sao em làm thế ?
-
Dạ thưa anh, ở đây xa nhà kẹt tiền biết ăn gì?
-
Có dễ không?
-
Dạ cũng bình thường.
-
Sao lại bình thường?
-
Thưa anh, phân trâu, phân chó dễ ăn hơn phân người. Phân người hơi chua chua. Phân của em, em ăn cũng dễ.
-
Rứa thì khó nhất là chi?
-
Dạ, khó nhất là phân người có dính nước tiểu.
-
Bữa sau cấm em không được làm rứa nữa nghe.
-
Dạ nghe.
Đó là Tịch. Còn Hậu, một hôm chúng tôi tình cờ phát hiện nó đưa cục phân người lên ngang miệng, hô lớn: “Đây là củ khoai lang“ rồi nhai gọn.
Tịch và Hậu trạc 23 tuổi, quê ở Thăng An là xứ trồng khoai lang ngon nổi tiếng.
Tôi nhớ, có lần Tịch kể: “Trước khi ăn phân em đã tập làm bò gặm cỏ nhưng ăn được một tuần thì rát lưỡi quá“.
3. TÚI ÁO MAY NGƯỢC
Tại sao độc đáo vậy?
Cả ba túi áo bà ba màu tím hoa cà đều may lộn ngược
Đó là chiếc áo bà ba, một bệnh nhân nữ đang mặc, ngồi đối diện tôi trong khi khám bệnh.
Làm hồ sơ bệnh án xong, tôi hỏi:
- Răng may túi áo chúc xuống?
- Dạ, thưa bác sĩ, em thích may ngược. Bác sĩ có thích không?
- Thích chứ, tôi chưa từng thấy ai may áo như chị.
- Hôm nào ra viện, em tặng cho một cái, bác sĩ đồng ý không ?
- Đồng ý.
Sau này, tôi kể lại câu chuyện cho anh tôi, anh liền gọi thợ may tới nhà, may 2 cái áo sơ – mi có túi ngược và thêu lên đó một hàng chữ : “Thanh gươm công lý “ rất đẹp, anh còn đùa: “Tau là trưởng ban chống tham nhũng quốc tế “.
4. BÙI GIÁNG?
Biết tôi là bác sĩ chuyên khoa tâm thần, một số người hỏi:
-
Bác sĩ nghĩ sao về Bùi Giáng?
Tôi trả lời:
-
Cứ thử sống như ông một ngày rồi biết
Khi ông đọc bài “Thình lình gặp Bùi Giáng “ trên báo Người Lao Động, ông lập tức tới tòa soạn nhận nhuận bút!
Một nhân viên nói:
-
Nhuận bút gởi cho tác giả rồi.
-
Viết về tau phải trả nhuận bút cho tau! Bùi Giáng nói.
Thế là, ông lấy được nhuận bút, còn cả tòa soạn gặp được Bùi Giáng! Một cuộc kỳ ngộ …
5. CÔNG ÁN LẠ
Ở một góc độ nào đó, tôi phục người điên.
Chỉ cần nhìn họ ăn cơm, những bữa cơm sơ sài, một giường, một chiếu và không còn gì nữa. Sơ sài đến tột cùng. Và, cứ thế họ sống, ngày này, ngày khác.
Hoặc là họ lang thang trên những nẻo đường vô định: không giường, không chiếu, không cơm…
Đối với họ, tất cả chẳng là cái gì hết.
Có phải, người điên trao lại cho đời một công án lạ, công án điên tàn!
Một đồng nghiệp hóm hỉnh: Tỉnh cực, điên sung sướng!!!
Lê
Đình Đại