hễ ngang qua em chữ sống chữ chết- từ đầu
bò hết xuống hai chân gây ra tiếng
động lớn có nhỏ có em đang nấu cơm và tôi xem xét hai bàn
tay (chấm mút!) chiều nhìn xém nét-
xem có người ngồi trước mắt hoặc chung quanh
(hòng chì chiết thời gian!) bấy
giờ quả tình- luôn vào
khoảng chưa qua bình minh ở bất kì đâu người người mặt đã nhem
nhuốc sao? tôi làm gì ư (!)
tôi hết còn nói ngược ngậm mồm chực đòi ngang qua
em do có cảm giác - ngang qua thuyết định mệnh của
nguyễn du còn em- em thì nấu cơm (một cách chắc
chắn giờ đấy đang chiều-
nhé!) em đã thôi nhảy dây tôi muốn nói- tỉ như:
nhảy tập tầm vông bảo ngưng ngang thực không điệu chút
nào đúng không em? và này- chả hiểu? khi
ngang qua em trăm bận như một tôi ưa đứng lại thừ người em nấu cơm có gì lạ chứ (!) và
chiều nghĩa là thôi nghĩ
suy chỉ đợi cơm kệ chuyện chim
trời cá nước- ở vũng
áng quái việc thừ người ấy lâu đến độ hơn cả
chuyện sửa một câu thơ (bảy
chữ!) mặc dù câu thơ đã sửa sau đó chẳng ra làm sao/
chẳng đâu vào đâu cả bây giờ tôi khởi sự nhìn đồng
hồ trên nắp điện
thoại đơn giản- để độ xem-
giờ nao giờ sống giờ nào- giờ
chết đoạn hóng mùi gạo sôi (ăn
trông nồi ngồi trông hướng bình thường hoặc bất bình
thường ở đời đều do ta tự định
đoạt phải không- cưng!) ..
Khi Tôi Hỏi.
lịch sử trả lời- ối! buồn quá những con trùn thế kỉ sinh sôi người dựng lên hương án chửi phá bày giữa cửa thờ bái bóng tối ở đêm dài không ai yên tĩnh lũ gián còn dứt ruột bỏ đi sự liên minh ma- quỉ toan tính bọn thừa tự chia chác chi li đàn trâu giống chạy hết xuống núi bao đường cày trổ thành sông sâu gã tiều phu giắt chữ búi búi dộng chuông đồng từng hồi cơ cầu chốn lăng tẩm hóa chỗ rắn đẻ hai ngàn năm mỗi cặp ra ràng mình mẩy tuyền hoa văn nứt nẻ nhang thắp lụn trước tổ hàng hàng giập lửa bếp đổ chiều dơi hú then cửa sút chữ sổng cả dòng mọi cánh đồng bỗng chốc rừng rú huyết thống đặt trên thân đòng đòng tụi con hoang phận phước lí tài chúng mặc cả tiền đồ bằng cá bằng đất/ biển thậm chí bằng gái thực trớ trêu tai ương vậy mà.. ..
Tôi- Và những Mặt Chữ Éo Le. .. còn chi ai khó ai hèn còn chi mà nói ai hiền ai ngu* mặt chữ, 5/ 2015. sơn dầu trên bố. cỡ: 28x 28in. khi cả quyết – cho dẫu thời đại ngày nay đi nữa cũng không một ngai vàng nào có thể trụ vững chãi mãi lập tức cũng phát giác- ra người việt hiện thời dùng từ “phát hiện” chỉ người sài gòn xưa - như tôi mới còn dùng từ “phát giác” có khổ không chứ (!) người sài gòn xưa- như tôi lại hay bối rối xấu hổ .. tôi thở phào (như thể trút gánh nước/ non nặng nghìn cân!) nhẹ nhàng nói- vừa đủ nghe vô phone “có lẽ.. qua sẽ lấy vợ một người đàn bà nào đó.. hiền lành tốt bụng- kiểu như loan trong đoạn tuyệt của nhất linh chịu chết sống cùng qua- trên từng mặt chữ (éo le!) hay ít nhất biết nấu bữa cơm chiều ưa chuyện chợ búa.. ừm a lô.. a lô.. em còn đấy.. chứ!” .. vương ngọc minh. *văn tế thập loại chúng sinh, nguyễn du.
Trường hợp muốn có chữ ký tác giả để lưu niệm, ở Việt Nam, xin liên lạc với Cô Sóc, tel.: 090-260-4722. Ngoài Việt Nam, xin liên lạc với Ms. Phan Hạnh Tuyền, Email:phanhanhtuyen@gmail.com
Khi gặp Bùi Xuân Phái, thấy nhau, chúng tôi cùng bùi ngùi. Chúng tôi không nói được với nhau một lời nào!.! chỉ nhìn nhau. Mặc cho những giọt mắt già nua, hiếm hoi, lặng lẽ chảy…
Tôi mượn câu thơ kết trong bài 'Đêm, nhớ trăng Sài Gòn' của Du Tử Lê để làm tựa cho bài viết này, bài viết về ông: Du Tử Lê - một nhà thơ có tầm ảnh hưởng lớn đối với văn chương Việt Nam.
A Lê, sáng nay Sài Gòn mưa nên khá buồn, em cũng vừa đốt thêm cho anh điếu thuốc. Ngày mai ở Cali là ngày giỗ đầu, mộ anh chắc sẽ nhiều hoa và khói ấm.
Chúng tôi sử dụng cookie để cung cấp cho bạn trải nghiệm tốt nhất trên trang web của chúng tôi. Nếu tiếp tục, chúng tôi cho rằng bạn đã chấp thuận cookie cho mục đích này.