Đêm rồi…”
tặng hồ đình nghiêm& lê minh chánh.
đêm nào chiêm bao cũng đụng tường thành thấy mình đứng trước chảo (vạt dầu) chỉ to cỡ cái nón quai thao ngửa ra bên trong đầy sáp nến từng đôi nến gần lụn năm mươi trai năm mươi gái xúm xít cắm thêm nến khác và khấn vái sáp nến nhễu ròng ròng tràn ngoài rìa chảo nom như huyết tộc ngập ngụa chảy đầy ra đất tượng thành những con rùa (sơn tinh thuỷ tinh âu cơ lạc long quân đều từ trung hoa mới!) có lẽ mỗi đôi chân giao chỉ để lại không khí cực dễ chịu nhiều mùi thơm đàn bà lắm mưu mô (mẫu hệ) đã toan tính thì tuyền “fuck!” tuy nhiên khắp người tôi nhễ nhại mồ hôi từ mồm tôi tuôn gọi “quang trung đại đế.. quang trung đại đế.. ông làm ơn giúp tôi.. làm sao biết được tường tận kiếp trước dân việt nam lột xác từ con gì..”
Náu thân sáu/ tám.
tặng anh luân hoán.
sau nữa kể gì cũng dư
mỗi tôi- chạy trở ra từ hương đêm
đứng lớ ngớ trên bậc thềm
quê- hóng vó ngựa cơ- mềm ruột gan
chao ôi đã bao mùa tan
vẫn tôi lơ ngơ không than nửa lời
trước hóng vó ngựa bời bời
gan ruột- giờ chỉ ngồi cời tro lên
thân lạnh chẳng màng đắp mền
ngó tàn tro lơ láo lềnh cuộc chơi
sinh/ tử một ván sắp lời
chung cuộc sao cho hay đời bỏ/ ghi
thôi! đã dư thời xá chi
tôi sắp xuống buổi từ li tiếng khà..
..
vương ngọc minh.