Chúng tôi gần nhau tới độ một cái với tay là chạm đến nụ hôn. Tình cờ như thế vừa có lợi lại vừa có tác
động của bàn tay thần tình ái. Nhưng tại điểm cái xoay mình để nhìn vào ánh mắt nữ thần, người đàn
ông lúng túng trở thành đứa trẻ. Chồng nàng bắt đầu nhìn tôi đầy sinh sự. Điều đó thật nực cười vì tôi
không cướp của hắn thứ gì. Nàng chỉ tình cờ cùng tôi ý tứ, chúng tôi bất chợt nghĩ về nhau. Tôi hiểu
rằng có một cái gì đó rất huyền bí trong chuỗi diễn biến tưởng như bất tận có một cái chớp mắt của
tháng năm, nên rất khó chối bỏ khoảnh khắc ngắn ngủi ấy đã hiện lên âm thầm.
Có phải câu chuyện giữa chúng tôi sẽ chẳng đi về đâu; tôi là kẻ đi làm thuê. Ban đêm, khi nàng đã ra
về, chỉ còn lại tôi và hắn; lúc này giữ hai người đàn ông đúng là chẳng có gì để nói. Trông hắn trống
rỗng, chỉ còn là cái xác ra sức lao động để duy trì mái ấm. Điều này hơi thiên lệch với vẻ đẹp đầy đặn
của nàng.
Chúng tôi lại gần nhau ngay trước mặt hắn một cách hợp pháp khi xếp gạch lên một đống; trong chốc
lát sân gạch đã vơi, từng khối gạch ngay ngắn.
Lại nói về nét đẹp sang trọng của nàng, chủ cơ sở sản xuất chính là em ruột nàng, điều đó có nghĩa là
người đàn ông trước mắt chúng tôi đang làm thuê cho em vợ. Một người em nữa của nàng nghe đâu tốt
nghiệp đại học và làm ở Hà Nội. Con gái đầu của nàng đã 18 tuổi, chuẩn bị thi Đại học. Đó là giây phút
gia đình họ hân hoan trước tin tức bay về mà hẳn là tin vui. Có một cái gì đó rất thịnh vượng làm người
đàn bà ấy trở thành tài sản chung của những đứa con, của người cha; nhưng là bức tranh mà tôi đứng ra
xa để ngắm nhìn.
Tôi mơ ước đến ngày được dắt nàng về nhà. Bố mẹ tôi, họ sẽ nghĩ gì khi tôi mang người phụ nữ đã ba
con về làm con dâu của họ (Nếu ngày ấy xảy ra thật thì đó hẳn phải là một ngày kinh khủng). Chưa có
ai chuẩn bị cho họ tình huống con trai mình mang người phụ nữ đã gần 40 về ra mắt bố mẹ chồng. Có
khi nào tôi tưởng tượng rằng mình sẽ phải lòng một người đàn bà đã 3 con? Ấy vậy mà giờ đây điều đó
đã là sự thật. Và cuộc sống là nơi mang lại bất ngờ, đặt chúng ta vào tình huống phải cư xử với người
với người mà mình yêu như là một kẻ rắp tâm phá hại mối quan hệ với đấng sinh thành; nếu phải chọn
một thì tôi sẽ chon ai?
Có lẽ tình huống buộc nàng phải dàn xếp để sự quý mến mà nàng dành cho tôi khẽ bay đến ông chủ
chứ không làm hại đến ai. Không bao giờ có chuyện gia đình tan vỡ, những đứa con xa mẹ. Tôi chỉ là
một thằng làm thuê, có chăng đã mang đến niềm vui chốc lát cho một người đàn bà.
Tôi được làm công việc nhẹ nhàng hơn, có cảm giác như được che chở bởi một thế lực liên quan đến
nàng. Nhưng điều đó cũng rất có thể chỉ mang một ý nghĩa tầm thường nhằm giữ chân người làm.
Đương nhiên là tôi muốn giả thiết đầu hơn vì nó êm dịu như chuyện cổ tích. Tôi chờ đợi một sự kiện
bất ngờ nào đó sẽ làm mình vỡ òa trong hạnh phúc, hoặc sáng tỏ những hoài nghi.
Đứa con trai của nàng chuyện trò với tôi rát tự nhiên. Có lẽ cậu ta còn quá nhỏ để hiểu rằng người đàn
ông rất kỵ với gióng nòi của kẻ đã ngủ với người tình của mình. Nhưng cuộc sống không bắt chúng ta
phải đoạn tuyệt với những gì chư hiểu. Và đứa con gái út của nàng cũng rất dễ thương. Ngoài nàng ra
thì vợ của ông chủ là người đàn bà quyền lực nhất. Cô ta khá trẻ, và có lẽ đang chờ đợi chuyện thú vị sẽ
xảy ra giữa tôi và người chị chồng.
Qúa khứ về người chồng của nàng là một chi tiết khá bất ngờ. Và tôi cũng luôn đặt ra câu hỏi là tại sao
một người đàn bà đẹp lại lấy gã. Chuyện liên quan đến đứa con gái đầu,khi nàng có mang cô bé, người
yêu của nàng là một chàng trai tương lai xán lạn và là bạn của em trai nàng, khi chuyện tình vỡ lỡ đã
không thừa nhận mối quan hệ với người đàn bà lớn tuổi. Người đàn ông “ đổ vỏ” đã đảm đương công
việc mà vốn đầu tư chính là khoản bồi thường tình ái. Tạo ra một bí mật động trời giữa nàng và ông
chủ- bạn của chàng sinh viên ăn vụng thuở nào- khiến nàng rất được tôn trọng dù cũng chỉ là một
người làm thuê ở đây.
Có đôi lúc tôi chợt thả mình vào khung cảnh đồng quê, nhạn ra thôn giã đẹp vô cùng. Màu của buổi
chiều nâu sậm như màu đất, lũy tre xanh mát gió trước ngưỡng hoàng hôn; triền sông thong thả từng
vạt ngô khoai không biết đến dòng chảy đang hững hờ êm ả. Vẫn nếp chiều mênh mang khói bếp, học
sinh khăn quàng đỏ, quang gánh về vội vã... tất cả đều không lạ chợt rất đỗi thân thương.
Ngồi viết ra những dòng này là lúc tôi đã nghỉ làm. Xa mãi vùng quê yên bình ây, với nỗi nhớ có lúc
chợt đầy lên từng đợt sóng. Tôi đã không tận dụng thời cơ để tiến xa hơn trong quan hệ với một người
đàn bà, dù tình tiết được gần nàng đều gần như là ngụy tạo. Tất cả mọi người đều muốn nàng được
hạnh phúc, trong khi tôi lại không tự tin trước quá khứ dằng dặc trải nghiện của người đàn bà. Nàng
hiện về trong những buổi chiều cô đơn nhàn tẻ, khiến tôi tự hỏi tại sao mình không ghé thăm nàng dù
chỉ để nhìn ngắm cuộc sống yên ả ấy. Sao không làm đầy lên những khao khát và say đắm? Tôi đã
không cùng nàng đi đến một nơi xa không những người quan biết và không những lời dị nghị.
Tôi thực sự tin rằng nỗi nhớ nàng sẽ còn trở lại trong những ngày khác nữa, với cô đơn rợn ngợp và ân
hận choẹt đầy vơi.
Nguyễn Văn Phong