Yêu em từ buổi lên chùa
Xin vay em một lạnh lùng
Cho anh lửa cháy tận cùng mai sau
Buổi nào còn khoác áo nâu
Lên chùa em tịnh, anh khâu từng chiều
Chỉ kim vụng dại lệch xiêu
Rã rời cơn đợi vẫn liều trông em!
Sao mà, cái mõ buồn lem
An nhiên em ngược anh thèm cheo leo
Yêu từ những ánh trong veo
Cả sang hạt bụi lấm theo em về
Tóc em còn dưới nón mê
Phật ơi sao giỡn em kề chân tu!
Em buồn anh sẽ mùa thu
Em thinh lặng sẽ bù trừ tiếng anh
Chỉ xin em dẫu lòng thành
Đừng vô tri kỷ chuông thanh, mõ rền!
Những tiếng chuông điền dã
Đi trăm năm, về trăm năm
Gương mặt lão bà hóa sơ sinh trẻ nít
Cái cội tre cũng trăm lần thoát xác
Ta già nua đáy lõi của mầm tin
Gọi thanh xuân bằng tràng hạt
Đi vòng quanh bấy nhiêu thôi
Ngồi mặc niệm bên vại sành rỗng ruột
Ta tưởng ta quả chuông cũng rỗng lời
Trên cánh đồng nứt khô phơi gan ruột
Cơn mưa sảy bước mấy từng mây
Bao lũ cá oằn mình bơi cạn
Quả trứng chim trắng mắt gọi bầu trời
Cho ta thành đứa tiểu nhi trên quang gánh
Soi vào bùn gương mặt già rớt xuống của ta
Này, chuông hỡi, mi cũng cần gạn giọng
Mấy mươi xưa đã khàn đục tiếng đồng?
Bao bà mẹ bồng con qua thế kỷ
Những cái cây mang trái chín vào bình minh
Ngày tự nhiên dông dốc theo chuông đổ
Ta nguyên khôi nụ cười mình.
Ban mai nào không có ta
Ta trốn mất trong một lời buổi sớm
Tiếng chim thưa
Tiếng chuông đục trên hồ
Kia đàn cá bay về đại dương khác
Giọt máu tròn đợi bình minh lăn đi đâu
Không lời đáp phía chân trời buồn tẻ
Bàn tay khô nắm được những gì
Cái hoa nở ra muôn lỗ thủng
Ta nấp vào cái bóng nhỏ của ta
Trên bờ cát con cá cười hay chết?
Chờ ngày mai bộ xương nó sẽ lên rêu
Ta thấy cái bóng mình ẩm ướt
Giọt sương trong dính mấy chân trời
Dưới cánh chim mùi diêm sinh của quỷ
Buổi sáng nào hót tiếng của thây ma
Cho ta thương nốt những ban mai rất giả
Tượng đá kia sống lại những nguyên hình.
Pha tôi thành nước đường
Có những buổi chiều lẻ tẻ trên khuôn mặt
Bầy chim vàng lục tục mổ lên gò má tôi nhặt thóc
Lũ bê non bứt cỏ phía chân mày
Nắng từ con ngươi vẫn chói gắt và lan tỏa
Tôi - định - nghĩa - mình - vào mùa hạ
Tôi chui ra từ cái nóng - mùa sâu bọ phồn sinh cánh bướm
Màu hoa dại rợp cả bàn tay và lá phổi
Đứa trẻ trong tôi tách ra thành chiếc ô màu trắng
Cân bằng tôi hai bản thể nóng bỏng và dại ngây
Mặt trời hè hoài thai nhiều buổi chiều như thế
Những tế bào khô khát trong tôi xẹp dần và bắt đầu cần đá lạnh
Em bé mùa hè ở đâu nghiêng đầu nhìn tôi cười tít
Nó đang cười với những thiên thần và sinh vật nhỏ trên tôi
Khuấy tôi thành nước đường - ngay từ khoảnh khắc ấy
Tôi nếm mình thấy ngọt.
Nơi ta đến
Những quả đồi chật gió không ngừng thở, không ngừng sống
Nâng ta cao hơn những gì đã mất
Chúng rì rào nói chuyện với nhau về ngày trước của ta
Hãy nhớ nhiều để bỏ quên một chút…!
Những bông hoa bước lên từ lòng đất
Mang theo hơi thở và bí mật của côn trùng
Ta đang đứng giữa những dấu chân cổ đại
Chuyện hôm nay gió thổi tới tận triệu năm sau
Dầu ta đến hay không dòng sông không ngừng chảy
Êm dịu vắt ngang một đứa bé cởi truồng
Ta gom nhiều câu chuyện thả vào con hến trắng
Khoảnh khắc nào nó mở miệng lúc không ta?
Nơi ta đến những thế giới không ngừng nghỉ
Những cái chết nhỏ, những tái sinh lớn
Đều mỉm cười trong từng cỗ quan tài tràn gió lộng
Rực rỡ tiến về lễ an táng của sự quên lãng.
Thấy gì sau tiếng sét
Bó lúa đổ xuống đồng
Mùi thịt cháy
Người cha thúc đàn con chạy qua cánh đồng này như lùa bầy vịt không kẻ chăn
Khi mẹ chúng nằm lại cùng những gánh lúa khét
Loa phóng thanh, truyền miệng, báo giấy, tin tức internet…
Không thể giúp người nông dân kia gánh về những bó lúa cuối cùng
Trên những thửa ruộng còn đang ngơ ngác
Cơn mưa nấc khẽ trên vạt cỏ
Mật đắng tràn lên dòng nước đục
Tia sét không biết cánh đồng là gì không biết người nông dân là gì không biết cháy đen là gì không biết thóc lúa là gì không biết tia sét là gì không biết tiếng cười vô cảm của nó là gì rạn vỡ một trái tim khô một linh hồn bốc khói thân thể chưa kịp gội rửa bùn đen và mồ hôi nhắm mắt mà không thể mơ thêm một giấc mơ nào nữa không thoát kịp cơn mưa trên sa ngục trở về căn bếp ánh lửa bập bùng đất đen quặn mình hình dung soi thấu rắp tâm đào xới mộ của những ngón tay nhuộm chàm gió lật cánh đồng nằm úp xuống tránh những tia sét sáng lòa tới khi người nằm đó nhận ra tất cả những gì cuối cùng nhìn thấy chỉ là một thế giới màu than củi.
Nguyễn Thị Thùy Linh