Nam với tay lấy chiếc mỏ lết đặt trên thành xe, cố gắng mở con ốc để thay nhớt. Càng mở, ốc
càng trơn, mấy cạnh bị lờn hết. Nam chợt nhớ tới chai WD-40 trong góc bếp, Nam nghĩ thầm
chắc phải xịt cho con ốc đỡ rỉ mới tháo nó ra được. Cầm chiếc mỏ lết trên tay, Nam lấy chiếc
khăn lau sạch rồi băng qua sân sau tiến vào bếp.
Đang bước nửa chừng, Nam bỗng nghe một tiếng ‘xoảng’ thật lớn. Nam hoảng hồn nhìn lại mới
biết mình vừa đi xuyên qua cánh cửa kính kéo ra, kéo vào còn đóng kín bưng! Mãnh vỡ của
khung cửa kiếng văng tung tóe trên sàn nhà. Nam nhìn xuống tay, rờ mặt, thấy máu lấm tấm bắt
đầu rịn ra từ những vết cắt. Nam buông mình xuống ghế thừ ra. Cách đó mấy hôm, Nam vội chở
con đi học, cửa ga ra chưa mở hết Nam đã rồ máy de xe, đuôi xe ủi bung cánh cửa bằng nhôm
làm móp hết một khúc phải kêu người đến sửa tốn mất gần trăm bạc. Con bé út ngồi trong xe
miệng há hốc chỉ lí nhí được vài tiếng:
-Bố ơi, bố từ từ lại!
Sáng hôm sau, trên đường về nhà từ trường của con út. Nam vừa lái xe vừa mồi thuốc. Vừa cúi
xuống bật quẹt, chưa thưởng thức được hơi thuốc đầu tiên trong ngày, Nam nghe cạch một tiếng.
Thấy động, Nam ngẩng lên nhìn, không thấy gì, thong dong lái xe về nhà. Một vài giây sau Nam
nghe tiếng còi xe vang chát chúa sau lưng, liếc nhìn kính chiếu hậu, Nam thấy một người đàn bà
Mễ Tây Cơ lái một chiếc xe vận tải nhỏ chạy bám sát theo đuôi xe mình. Bà vừa hét bằng tiếng
Anh, tiếng Tây Ba Nha, vừa bóp còi inh ỏi. Nam chạy chậm lại giơ tay ra dấu anh sẽ ngừng xe.
Bà đậu xe ngang với xe Nam tru tréo nói rằng Nam vừa quẹt vào xe chồng bà đậu bên đường rồi
tính chạy luôn, bà đã ghi được số xe và đã gọi cảnh sát. Nam thành thật xin lỗi và nói sẽ quay lại
chỗ xe chồng bà để dàn xếp. Vì vội đi làm, bà Mễ nguýt Nam một cái thật dài, tay nhá nhá mảnh
giấy rồi rồ máy xe đi khuất.
Nam vòng lại chỗ vừa xẩy ra ‘tai nạn’ thì thấy chủ xe đang đứng chỉ trỏ với hai nhân viên công
lực. Tấm kính chiếu hậu bên phía tài xế bị xe Nam húc văng xuống đường chỉ còn lại vài sợi
giây điện mầu đỏ, mầu đen treo lủng lẳng. Nam ra khỏi xe, từ tốn tiến về phía hai ông cảnh sát,
trình bằng lái, giấy bảo hiểm và nói anh không có ý chạy luôn vì chỉ thấy xe rung nhẹ tưởng là
không có chuyện gì. Hai ông cảnh sát công lộ khuyên Nam nên lái cẩn thận, rồi để hai chủ xe ở
lại tính toán với nhau xong họ lẳng lặng bỏ đi. Nam trao đổi số điện thoại, bằng lái và số bảo
hiểm với chủ xe rồi chậm rãi lái về nhà.
Đậu xe vào ga ra, Nam đi vòng quanh coi xe mình có hề hấn gì không. Đến lúc nhìn sang phía
tay phải, Nam mới phát giác ra chiếc kính chiếu hậu bên phía hành khách quệt phải xe ông Mễ
bể nát. Nam lấy đồ nghề mở tung nó ra, cũng may phần điện vẫn còn làm việc. Nam để kệ đó.
Mai mốt mang xe ra tiệm làm đồng khảo giá xem sửa mất bao nhiêu tiền. Nam nhìn chiếc xe thở
dài ngán ngẩm, Đuôi xe bị tróc sơn mấy đường, kính chiếu hậu không còn đồ bao bọc nhìn như
khúc xương cá vẫn còn ngoe nguẩy mỗi khi nhấn nút điều chỉnh.
Bảo hiểm xe kỳ này chắc lại tăng giá vì tài xế bất cẩn!
Nam ngồi bất động trong bếp khá lâu. Vợ Nam vừa giặt quần áo xong, xuống bếp định làm cơm
trưa ngày cuối tuần thấy chồng thẫn thờ vẫn chưa hiểu chuyện gì. Đến lúc nhìn xuống sàn thấy
kính bể tung tóe chị mới vỡ lẽ. Chị vội mở tủ thuốc lấy lọ thuốc sát trùng và ít bông gòn chấm
vết thương cho chồng. Chị vừa làm, nước mắt chị vừa ứa ra. Dạo này không hiểu sao Nam như
người mất hồn, quên trước quên sau. Lái xe thì quẹt bên này, va bên kia. Cửa ga ra chưa mở hết
đã rồ máy chạy ủi banh sập cả cánh cửa. Chị không biết nói sao, chỉ lặng lẽ lấy chổi quét sạch
mảnh thủy tinh trên sàn rồi gọi điện thoại nhờ ông thợ Việt Nam đăng quảng cáo trên báo Việt
ngữ đến thay dùm cánh cửa.
Nam nhìn vợ loay hoay giải quyết mấy việc lớn nhỏ cho mình, lòng anh chùng lại. Anh đứng dậy
cám ơn chị rồi cầm chai WD-40 lách mình ra sân nhất định mở bằng được con ốc. Quả thật ốc
lâu ngày bị rỉ, anh xịt thuốc chống rỉ rồi chờ vài giây sau mở ra ngon lành. Nam thay nhớt, thay
phin lọc dầu, xem xét lại các thứ rồi thu dọn sạch sẽ đồ nghề lau tay quay trở vô.
Anh nhìn đồng hồ thấy chưa tới một giờ chiều. Anh mang tất cả giấy tờ, hóa đơn thẻ tín dụng,
tiền xe, tiền internet, tiền điện thoại lưu động, tiền truyền hình cáp, tiền nhà, v.v.. ra bầy la liệt
trên bàn ăn. Anh sắp xếp chúng ra từng món rồi bắt đầu mở máy tính ra tính toán. Khoảng một
tiếng sau anh lấy điện thoại gọi cho văn phòng chương trình tiết kiệm hưu trí của hãng, đồng thời
anh mở luôn máy vi tính coi lại trương mục của mình để dễ bề nói chuyện.
Bao nhiêu tiền hưu trí anh để dành mấy mươi năm nay anh không dám đụng vô vì sợ bị đánh
thuế, và chờ cho đến khi về hưu mới dám lấy ra. Đâu ngờ con cái càng lớn, chi phí ngày càng
tăng. Nay đứa này cần tiền sửa xe, mai ghi danh lớp trên đại học, mua sách, mua thẻ đậu xe. Rồi
bốn bánh xe con bé đầu lòng cần thay vì đã mòn nhẵn thín, tuần tới thẻ lưu hành xe vợ anh hết
hạn, rồi kiểm tra khí thải, rồi tiền mua giầy, đồng phục bóng chuyền cho con út, đủ thứ chi phí
linh tinh. Lương căn bản của anh chị vừa đủ trả tiền nhà, xăng nhớt, thực phẩm, đồ gia dụng, tiền
ga, tiền nước, tiền điện, tiền rác, tiền hiệp hội chủ nhà (HOA). Lâu lâu có người mời ăn cưới, ăn
đám lại phải nhín ra từ trương mục tiết kiệm để chi dùng. Lo lắng quá, thời gian sau này anh như
người đi trên mây. Ai nói người Việt Nam đến từ xứ sở chiến tranh, nghèo khó, quen chịu đựng,
nội tâm vững chãi, không bị áp lực đòi sống của những xã hội tân tiến dày vò? Nghiền nát?
Đầu giây bên kia, cô nhân viên nhã nhặn chào hỏi. Nam đi thẳng vào vấn đề. Anh nói cần vay
khoảng vài chục ngàn trên tổng số tiền anh để dành. Cô xem lại và cho biết so với khoảng tiền
tiết kiệm, anh lấy ra được khoảng đó không trở ngại gì với điều kiện tiền lời là bao nhiêu phần
trăm, và mỗi kỳ lương anh phải trả lại bao nhiêu. Nam đồng ý, và yêu cầu cô chuyển tiền gấp
vào truơng mục của anh trong ngân hàng.
Ba hôm sau, Nam gọi khắp nơi thanh toán những món tiền còn nợ. Anh trả đứt hai chiếc xe, trả
hết hai thẻ tín dụng chính, thanh toán sạch những món nợ li ti như thẻ Macy’s, thẻ xăng Chevron,
trương mục Paypal. Anh đóng luôn truyền hình cáp Time Warner thay vào đó với ăng ten nhà;
đóng đường giây điện thoại nhà với AT&T bằng cách mua Magic Jack về xài với số điện thoại
cũ. Tính đi tính lại Nam thấy mình bớt chi tiêu và tiết kiệm được gần hai ngàn đồng một tháng kể
cả những thứ xa xỉ khác. Phần còn lại, anh ra tiệm kim hoàn mua ít ounces vàng Credit Suisse và
vài chục ounces bạc hình con ó của U.S. Mint chưa lưu hành bỏ hết vô hộp an toàn trong nhà
băng, sau khi đã cẩn thận ký giấy tờ nhường hết lại cho con cái nếu vợ chồng anh có mệnh hệ gì.
Anh cũng không quên ký một ngân phiếu bỏ vào phong bì gởi tặng cho cô nhi viện ở Việt Nam.
Làm xong công việc, Nam vươn vai thở dài khoan khoái. Bao nhiêu năm nay, anh để đời sống
làm chủ lấy mình thay vì mình làm chủ cuộc sống. Tiện tay, anh cầm lấy điện thoại gọi vào hãng
lấy cớ gia đình có việc khẩn cấp xin nghỉ có lương luôn một tuần.
Một buổi chiều thứ Sáu vợ Nam đi làm về, thấy chồng đứng chờ ở ga ra, chị ít khi thấy Nam
cười tươi như hôm nay. Không biết anh sửa xe lúc nào mà mấy dấu trầy trên đuôi xe biến mất,
khúc ‘xương cá’ bên phía hành khách được bọc lại và sơn cho đồng mầu. Anh bảo chị đi rửa mặt
cho khỏe rồi anh đưa chị ra biển hóng gió. Anh vừa lái xe vừa vỗ về bàn tay chị khoe: có người
bạn nói bãi Sunset lúc hoàng hôn đẹp và thơ mộng lắm, nhất là nếu đem theo vài cuốn sách hay,
dăm ổ bánh mì đặc biệt và vài ly cà phê đá.
Khổng Trung Linh