chợt quên dâu bể
nghe đêm xuống phố u hoài
tiếng chim vườn cũ ngân dài xót xa
góc trời lộng lẫy hoàng hoa
thoáng như có chút mù sa tội tình
cây đời ngả bóng chông chênh
giữa cơn tràn mộng riêng mình ta đau
hắt hiu một ngọn tình sầu
mênh mang đêm lạnh một màu trăng khuya
người trên vạn nẻo đi về
chợt quên dâu bể, chợt mê mải tìm
từ tâm một chút là duyên
xin cho ta đợi đêm nguyên thủy tàn
hình như ta đợi từ lâu lắm
hình như ta đợi từ lâu lắm
mất cả trăm năm, một kiếp người
và em đã đến trong ngày mộng
vầng trăng thương nhớ thoáng đầy vơi
thuyền sao có thể rời xa bến
sông vẫn ngàn năm trôi lửng lơ
núi vẫn ngàn năm cao vời vợi
còn không lay lắt nỗi mong chờ?
hiển nhiên bao tháng năm mòn mỏi
ta vẫn là ta thuở viễn hoài
và em là mộng mơ ngày ấy
đường trần chưa vương dấu chân ai