tặng Lưu
Giá rét trên đôi bàn tay gầy guộc, nàng phải tô thêm màu son cho những ngón tay khỏi lạnh cóng. Thu tháng 11 vội vã, cuống cuồng chạy trốn, đông vào khe cửa, tràn qua những chiếc khăn choàng rộng. Song tử của nàng im lặng như dần biến mất.
Nàng tĩnh lặng giữa sự ra đi của mùa, của hoa hồng được cắt đi những thân già để chờ mùa mới sang năm. Những buổi chiều mây hoàng hôn mùa thu ấm áp kỳ lạ, những tia lửa sáng loà những toà nhà kính, chập chờn chuyển màu rồi tối dần, tối dần. Đêm dài hơn để loài người thêm chút ấm trong chăn khỏi lạnh lẽo như cuộc đời vốn chả hoàn toàn ấm dù chỉ cần một chút nhen nhóm của lửa, của lòng tin loé lên rồi lịm dần lịm dần.
Còn một bông nhài, chỉ một bông thôi. Mùa năm cũ, giữa đêm khuya, nàng trồng một cây nhài rồi nó dần chết trong mùa đông xứ sở, rụng dần, rụng dần. Nàng chờ mùa xuân để hy vọng cây nhài nảy mầm, như chờ đợi tình yêu, người yêu.... và rồi nó đã chết đi giữa những rực rỡ khác. Bông nhài của tháng 11, năm nay, giữa niềm vui yên lặng lúc này, như hương thơm buổi ban mai, trong căn nhà nhỏ, mùi hương kéo nàng tỉnh giấc, một ngày mới đầy âm u và trên những con đường, nàng chờ nắng lên và cái lạnh lúc ấy nàng như ăn tất cả đến tím tái đôi bàn tay, nhịp đập của nàng trên những bước chân.
Người đàn bà ấy nghi hoặc nàng, bỏ trốn nàng, dấu nhẹm nàng đi ở những con chữ không hiện ra. Kỷ nguyên của nàng, sự nhạy cảm và hồn nhiên, sự mâu thuẫn và trắc trở tâm can, những nghịch lý. Song tử cũng là người đàn bà ấy. Nàng như một Song tử khác. Người đàn bà ấy gọi tên nàng, tha thiết.
Giữa mùa thu lạnh giá, nàng yêu như một kẻ khác đi trên dây của thi ca, tưởng tượng.