1.
tháng mười hai khệnh khạng lôi tôi ra lóng cóng
cành khô những đoạn đường co quanh
lá úa lắm tháng năm ẩm mục
sương ướt muộn phiền
cỏ buốt tâm thất
những hơi thở khô khốc
có mùi cơm nguội từ một ly cà phê nhạt nhùng
nhìn xuyên qua đầu
khoảnh trời trong vắt bên kia vóc dáng
một quê hương lụi cụi trong trí nhớ mốc thếch lưu lạc
khu rừng thâm u sâu hút bóng tối
lũ linh cẩu chực chờ dăm con mồi khuỵu chân mỏi gối
chúng xé mồi bằng răng
và ngồm ngoàm nhai bằng chiếc loa quyền lực mỗi sáng
tháng mười hai hì hục lôi tôi vào góc ý nghĩ
đấy, cuộc sống chỉ còn lại nơi này
một cái móc treo áo mũ
và ý nghĩ
tôi mang chúng xuống hong khô bằng một bài thơ
trong đó có lắm câu đã hết hạn xuất bản
vò nhăn nhúm chúng
như một tờ lịch gần hết năm
nhìn chúng già nua rời rạc
bỗng tưởng tiếc một lịch sử trôi qua quá lẹ
đến độ không kịp
lật lại từng chương
dò tìm từng sụt lở
nằm ẩn dưới lớp mặt nhựa đường
hào nhoáng
của chế độ.
2.
xám xịt của mây và dày đặc sương mù của rừng
như một chiếc mùng ngăn muỗi
ở cao nguyên, ngày xưa
ướt ẩm của mưa và mốc thếch của lạnh
như chiếc vớ lâu ngày
mang trên mười ngón chân nhăn nhúm , lười tháo
là phố phường ngắn ngủn chật chội
co quanh trong lòng cao tốc quanh co
là vỉa hè nam mỹ la tinh vắng hoe bàn ghế để lu loa
là bụi bặm đen đúa phi châu chưa muốn nhả nắng
là lụi cụi vội vã việt nam co cụm trong từng chiếc xe hơi ì ạch than dài thở vắn
là ẩn vào lồng ngực em thơm nồng mùi rượu đỏ
một chăn chiếu luống tuổi
của mùa đông bắc mỹ
trôi giạt tôi lang bạt
nơi có ông anh văn sĩ hồ minh dũng
bây giờ có lẽ bận bịu thu xếp những cơn ho khàn lồng ngực lưu lạc
vắng hoe tin nhắn
cho một cuộc họp mặt
như cuộc triển lãm tranh du tử lê thơ xuyên trà
nóng bức
nơi cũng đầy đồi núi gập ghềnh
như thơ đức phổ chập chùng hạnh ngộ
những ông anh chưa hề chấp thuận chuyện về hưu
của một câu truyện già nua
và những câu thơ mục kỉnh
nơi một lần họp mặt đặng hiền thoải mái và
nguyễn thị thảo an thời cuộc
và lê hoàng hà nội nhỏ nhẹ
như mùa phấn hoa
nơi tôi luôn cặm cụi trên cuộc cờ chưa dứt
những bước tiến lùi mệt nhọc
của một hơi thở chưa hắt
hết bụi bặm.
3.
nhìn vào
kiếng chiếu hậu
thân phận
tôi thấy chả có gì sai trái ngoại trừ
tội đào tẩu
ở đây, hiện tại, tôi muốn nói đến cái tội thoái thác
trách nhiệm với cuộc sống của chính mình
chuyện dễ hiểu lắm
mỗi lần ra đường, thay vì
băng qua đường lên lề phải để chào lắm kẻ đi ngược chiều trái lề
thì tôi lại lấn sang lề trái
để biến dạng thành một con chiên ghẻ
đi tắt cho lẹ
đến khu trù mật của ý nghĩ
nơi lúc nào cũng khuyến mãi đầy đủ những ẩn dụ
của ngôn ngữ
hoặc giả, tôi thường đi bộ hơn đi xe
để khỏi phải đổ xăng bật máy lạnh hay bóp kèn
là những nhu cầu không cần thiết cho thơ
và tôi cũng thường dùng mũ dạ
để phủ lên cái đầu trọc
mà nhân gian có thể lầm tưởng là tôi đang mang một căn bịnh
ung thư nào đó
thực sự thì tôi đã nhổ dần từng sợi tóc
gửi lên các trang liên mạng văn học nghệ thuật
để kịp ra mắt đúng thời hạn
cùng bạn đọc cần ngấu nghiến
cho vui
#
ở một thành phố chật chội
co quanh dưới lộ cao tốc quanh co cũ kỹ
từ thuở còn chế độ nô lệ
chí ít, tôi cũng phải biết cách
thoái thác cái đời sống nô lệ, thơ
đang hiệu ứng
sau lưng mình.
HHiếu